Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 420: Tuyệt đối không thể để anh hai tái hôn
Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:06:05
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Như Lan đúng là cạn lời luôn rồi.
Bà bước nhanh đến, túm lỗ tai Cố Lão Lục:
“Thằng ngốc này, đây là nhóm phát lì xì hồi Tết mẹ lập ra, mày nhìn thử xem cả nhà có thiếu ai không? Ai cũng có mặt trong đó hết!”
“Con không có.”
Mặc Mặc bất thình lình lên tiếng.
Tô Như Lan nghe thế, vội gượng cười, xoa trán:
“Mặc Mặc à, lúc Tết con chưa về nhà mà, mẹ định phát lì xì cho con… Ưm, là mẹ quên mất, mẹ sẽ bù cho con ngay.”
Tô Như Lan thật ra còn muốn nói thêm —
Lúc đó tưởng phát lì xì con cũng không nhận được, còn tính đốt vàng mã cho rồi…
May mà bà kịp ngậm miệng.
Mặc Mặc dĩ nhiên cũng chỉ đùa một chút.
Cô cười khẽ:
“Con trêu mẹ thôi mà, mẹ mau qua ăn cơm đi.”
Tô Như Lan dịu dàng gật đầu.
Quay sang nhìn Cố Bạch Dã lại lập tức mặt mày dữ tợn.
“Cố Lão Lục, từ bây giờ, cấm nói chuyện, cấm nghịch điện thoại, chỉ được phép chơi với Tiểu Kim Tử, đút cho nó ăn cơm!
Cái miệng của mày là chuyên gây họa! May mà mày từng cứu ba mẹ vợ, nên Tuyết Nhi mới không tính sổ với mày, không thì mày còn cười nhạo mấy anh mày à? Mày khóc còn to hơn cả họ!”
Cố Bạch Dã: “……”
Oan quá mà…
Tuy mấy lời đó đúng là từ miệng anh ta nói ra!
Nhưng anh ta chưa từng có ý nghĩ vậy thật sự đâu…
Cố Bạch Dã bị cấm khẩu bằng vũ lực.
Ngoan ngoãn trông con, không hé răng câu nào.
Mấy người phụ nữ tiếp tục uống rượu tán gẫu.
Càng uống, càng nói nhiều.
An An và Ngôn Ngôn — hai nhóc con ăn no, bắt đầu chơi đùa khắp nơi.
Tuy nghịch ngợm thật, nhưng ai mà nỡ trách tụi nó được…
Tụi nhỏ da trắng môi đỏ, bụ bẫm đáng yêu, chẳng khác nào mấy bé mẫu trên poster cho bà bầu dán tường, chỉ cần nhìn mặt thôi cũng khiến người ta bật cười theo.
Vạn Kiều uống không ít rượu, nhìn hai củ khoai nhỏ chạy khắp phòng, bất giác mỉm cười:
“Nếu đứa bé của con với Đồng Đồng còn sống, giờ chắc cũng lớn chừng đó rồi.”
Câu này cô nói ra thật nhẹ nhàng.
Trước kia không dám nhắc, không muốn nhắc, nhưng một ngày nào đó có thể nói ra được, là vì thật sự đã buông rồi…
Vạn Kiều tay cầm ly rượu, mỉm cười nhìn theo hai nhóc con tung tăng chạy nhảy.
Vịt Bay Lạc Bầy
Nhưng tâm trạng của Đồng Anh Tư thì hoàn toàn khác.
Cô căng thẳng, ánh mắt hoang mang, giống như một đứa trẻ lạc đường.
Một lát sau, cô đột nhiên đứng dậy, lí nhí nói một câu:
“Con đi vệ sinh một chút.”
Nói xong liền chạy đi mất.
Mọi người cũng không để ý lắm, tiếp tục uống rượu trò chuyện.
Nhưng Tô Như Lan thì để tâm.
Bọn họ không biết tình trạng của Đồng Đồng,
Nhưng bà thì biết rõ.
Bà cũng không rõ chuyện không thể sinh con nữa ấy, Đồng Đồng có biết chưa.
Trong lòng Tô Như Lan như bị chôn một quả b.o.m hẹn giờ.
Vừa lo vừa sợ.
Bà cứ nhìn chằm chằm theo hướng Đồng Anh Tư vừa rời đi.
Vạn Kiều đang nói chuyện với bà mà bà chẳng nghe lọt chữ nào.
Vạn Kiều thấy vậy, liền nhìn theo hướng bà đang nhìn, cười khẽ:
“Mẹ, dạo này lão nhị theo đuổi nhiệt tình như thế, mẹ cứ yên tâm đi, em dâu chạy không thoát đâu!”
Từ sau khi nhà họ Hạ bị trừng phạt, sự thật lộ rõ.
Vạn Kiều vẫn luôn nghĩ, Đồng Đồng rồi sẽ tái hôn với anh hai nhà họ Cố.
Hai người bọn họ, thuộc kiểu chỉ cần nhìn nhau là hiểu ý, trên đời này chẳng tìm ra đôi vợ chồng nào ăn ý hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-420-tuyet-doi-khong-the-de-anh-hai-tai-hon.html.]
Trước kia có lẽ còn có Cố Hương Vi ngáng đường.
Giờ thì đến chướng ngại cũng biến mất rồi.
Còn chần chừ gì nữa mà không tái hôn?
Huống chi dạo này anh hai như khai sáng, dỗ được cả bố mẹ vợ vui như Tết, suýt nữa bắt con gái họ áp tải tới cục dân chính rồi.
Nghe đến đây, Tô Như Lan coi như thật sự tin rồi.
Dù sao Vạn Kiều và Đồng Anh Tư thân thiết như chị em ruột, quan hệ còn tốt hơn cả ruột thịt.
Cô mà buột miệng thì đúng là đáng tin.
Tô Như Lan nghiêm túc nhìn Vạn Kiều:
“Kiều Kiều, Đồng Đồng mềm lòng rồi hả? Nó nói với con là còn hy vọng hả? Ôi trời ơi, mẹ lo nhất là Đồng Đồng đó!
Nếu lão nhik mà không theo đuổi được Đồng Đồng, mẹ bẻ gãy chân nó! Nếu Đồng Đồng đồng ý tái hôn, bảo nó ký cam kết ngay!
Nếu còn dám khiến vợ buồn, lập tức bị đuổi ra khỏi nhà tay trắng, mẹ làm chứng!”
Vạn Kiều nghe thì không quá để tâm đến chuyện anh hai có bị đuổi ra ngoài tay trắng không.
Cô chỉ để ý tới câu của Tô Như Lan — “lo nhất là Đồng Đồng”.
Cô bĩu môi, cố tình kiếm chuyện:
“Ơ? Mẹ sao chỉ lo cho Đồng Đồng vậy, con không quan trọng sao?”
“Đồng Đồng nó không—” Tô Như Lan suýt nữa lỡ miệng, vội đánh vòng: “Nó không phải cuồng công việc đó sao, không có thời gian mà…”
Suýt nữa nói lòi hết ra rồi.
Cái vòng này, Vạn Kiều nghe xong cũng không để tâm.
Nhưng Mặc Mặc đang cúi đầu im lặng lại bất ngờ ngẩng đầu.
Cô đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Ánh mắt khóa chặt vào gương mặt Tô Như Lan, muốn nhìn xem bà có sơ hở nào không.
Tô Như Lan không để ý tới ánh mắt đó.
Bà thở phào nhẹ nhõm, may mà chưa nói ra chuyện Đồng Đồng không thể có con…
Vạn Kiều thật ra chỉ đang đùa chút cho vui.
Thấy Tô Như Lan căng thẳng đến vậy, liền cười trấn an:
“Con đùa thôi mà mẹ. Mẹ cứ yên tâm lo cho lão nhị đi, giờ cậu ta tử tế hẳn rồi, nguyên sở cảnh sát đều là fan hậu cần cho cậu ta, chỉ cần Đồng Đồng đi ăn với đàn ông ba tuổi, cũng có người báo tin cho cậu ta biết đó.”
“Thật không, cái thằng nhóc này, cuối cùng cũng làm được chuyện tử tế!”
Tô Như Lan và Vạn Kiều tiếp tục tám chuyện rôm rả.
Họ nói chuyện chẳng để tâm gì.
Nhưng có người lại nghe rất chăm chú.
Mặc Mặc nhíu mày, ánh mắt đầy căng thẳng.
Cặp của lão lục còn chưa chia?
Giờ tới cặp của lão nhị lại muốn tái hôn?
Chuyện này…
Tuyệt đối không thể để xảy ra được!
Mặc Mặc nghĩ ngợi chốc lát, lặng lẽ bôi một ít thuốc thơm giống như cao dán vào cổ tay, rồi dịch người, ngồi sát bên cạnh Tô Như Lan.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay bà, mỉm cười thân thiết:
“Mẹ, anh hai với chị dâu hai thật sự sắp tái hôn rồi sao?”
Mặc Mặc đột nhiên thân thiết làm Tô Như Lan ngỡ ngàng.
Từ sau khi Mặc Mặc về nhà, đây là lần đầu cô gần gũi với bà như vậy.
Nhưng Tô Như Lan nhanh chóng quen với điều đó.
Bàn tay kia vỗ nhẹ tay Mặc Mặc đang nắm lấy mình:
“Không chỉ anh hai chị dâu hai, con với lão tứ chẳng phải cũng nên tái hôn rồi à! Nếu tụi con đều tái hôn, mẹ vui biết mấy!”
Bỗng nhiên, Tô Như Lan cảm thấy kiếp làm mẹ chồng của mình không còn thê thảm nữa.
Mặc Mặc khẽ cười.
Nhưng tâm trí cô không hề đặt vào lời Tô Như Lan nói.
Ngón tay cô khẽ nhấn lên huyệt đạo trên cổ tay bà, ngấm ngầm dùng từ khóa dẫn dắt tâm trí:
“Mẹ, mẹ vừa nói lo nhất là chị dâu hai, trong lòng mẹ, chị ấy là số một sao?”
“Ờ…”
Tô Như Lan bị chặn họng, chẳng biết trả lời ra sao.
Dĩ nhiên Mặc Mặc cũng không cần bà trả lời.
Cô chỉ cần — để bà nghĩ về Đồng Anh Tư là đủ rồi…