Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 195: Anh em trở mặt

Cập nhật lúc: 2025-04-04 03:48:42
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Hương Vi nhìn chằm chằm vào chiếc chân đèn nến.

Lại nhìn cánh tay xanh đen của Cố Thiếu Đình.

Cô không ngờ, chiếc chân đèn này thực sự có vấn đề.

Chiếc chân đèn hương liệu này là do Kiều Tuấn Phong tặng, nói rằng có thể làm đẹp da, hương thơm giữ lâu, được làm từ chất liệu đặc biệt, hương thơm lan tỏa, không bao giờ tắt.

Cố Hương Vi không nghi ngờ gì mà mang về nhà thắp lên.

Mùi hương quả thực giống như Kiều Tuấn Phong nói.

Hương trà nhè nhẹ.

Vì vậy, cô làm theo lời anh ta, đặt chiếc chân đèn trên bệ cửa sổ, khi mở cửa sổ, hương thơm sẽ lan tỏa khắp phòng.

Nhưng cô đâu ngờ, tên khốn đó lại lừa cô.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cố Hương Vi nghiến răng ken két.

Trong lòng đầy tức giận, không có chỗ phát tiết.

Một lúc lâu sau, cô mới cắn chặt môi, vẻ mặt đau khổ tố cáo Mặc Thiên.

“Chẳng phải là do chị làm sao? Cái chân đèn này người khác không động vào được, chỉ có tôi mới chạm tới, chẳng phải chị muốn hại c.h.ế.t tôi sao? Kết quả là không hại được tôi, lại hại Nhị ca, nên chị mới đổ vạ cho tôi! Tôi nào có hiểu mấy cái trò tà ma quỷ quái này, ngoài chị ra chẳng ai biết làm! Nếu chị muốn đuổi tôi đi thì cứ nói thẳng, cần gì dùng thủ đoạn hèn hạ thế này!”

Cố Hương Vi cố sức đổ lỗi cho người khác.

Nhưng lần này không ai giúp cô nói đỡ.

Người nhà họ Cố vẫn luôn tin tưởng Mặc Thiên ở điểm này.

Cô nhóc này nếu có thù, làm gì có chuyện để qua đêm?

Không thể nào!

Nếu không trả thù ngay tại chỗ, về nhà cũng ngủ không yên.

Hơn nữa, đầu óc cô nhóc này thẳng như ruột ngựa, làm sao mà nghĩ ra mấy trò vòng vo như vậy.

Cố Hưng Quốc thở dài một hơi, chỉ vào chiếc chân đèn hương liệu, nói với Cố Hương Vi:

“Mặc Thiên sẽ không làm vậy, con bé không có tâm địa đó. Hương Vi, cái này rốt cuộc con lấy từ đâu ra? Nói thật đi, ba biết con không muốn hại nhà mình, nhưng có thể là ai đó lừa con, muốn biến con thành công cụ!”

Cố Hưng Quốc bình thường ít khi nói nặng lời.

Nhưng lần này giọng ông rất nghiêm túc, gần như là đang chất vấn Cố Hương Vi.

Có thể thấy ông đang tức giận đến mức nào.

Cố Hương Vi khó xử mím môi.

Cô không muốn khai ra Kiều Tuấn Phong.

Dù sao trước đó, khi bị phát hiện mang thai và phá thai, cô đã hứa với ba và Lục ca là sẽ không qua lại với Kiều Tuấn Phong nữa.

Khi đó, Cố Bạch Dã còn đánh Kiều Tuấn Phong một trận, khiến anh ta phải nằm viện nửa tháng.

Giờ nếu khai ra anh ta, chẳng phải tự rước thêm rắc rối vào người sao?

Cố Hương Vi do dự hồi lâu, quyết định không nói sự thật mà bịa ra một lý do:

“Con mua ở trung tâm thương mại.”

“Không thể nào!” Cố Hưng Quốc giận dữ dậm chân.

Ông chỉ vào chiếc bình sứ trơn bóng:

“Nhìn là biết đồ rẻ tiền, con làm sao mà mua loại này!”

Đúng là không ai hiểu con gái bằng cha.

Cố Hương Vi xưa nay luôn kén chọn, đồ cô mua cái nào cũng phải tinh xảo, đẹp đẽ nhất.

Còn chiếc chân đèn hương liệu này, dù không phải đồ nát, nhưng cũng chỉ có thể gọi là bình thường.

So với những món đồ khác trong phòng Cố Hương Vi,

Quả thực trông như đồ rẻ tiền.

Cố Hương Vi bị cha hỏi đến nghẹn lời.

Cắn môi dưới không biết phải giải thích ra sao.

Ánh mắt cầu cứu của cô quét qua gương mặt các anh trai.

Không ngờ lần này chẳng có ai lên tiếng giúp, ngay cả Đại ca cũng mặt lạnh, không nói lời nào.

Trong khoảnh khắc đó,

Cố Hương Vi hoàn toàn lạnh lòng với nhà họ Cố.

Từ khi các anh trai kết hôn, họ đã thay đổi, coi vợ như bảo bối.

Từ khi Mặc Thiên trở về, họ càng quá đáng hơn, cả trái tim đều bị cô ta cướp mất!

Hồi nhỏ, trong mắt các anh trai chỉ có cô, không có ai khác.

Nhưng lớn lên rồi, tình thương của họ dần dần chuyển đi, cuối cùng chẳng còn lại gì cả.

Cố Hương Vi ấm ức đến không thốt nên lời.

Nhưng lần này, Cố Hưng Quốc không nuông chiều cô nữa, ông nghiêm giọng:

“Hương Vi, rốt cuộc cái này con lấy từ đâu ra!”

Lúc này, Cố Hương Vi như cưỡi trên lưng cọp, tiến thoái lưỡng nan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-195-anh-em-tro-mat.html.]

Nói ra chẳng khác nào tự vạch trần, không nói thì cũng không thoát được tình huống trước mắt.

Rõ ràng lần này chiêu khóc lóc không còn tác dụng nữa.

Cô suy nghĩ xem làm thế nào để đối phó với tình cảnh này.

Cả nhà họ Cố cứ đứng chôn chân ở đó.

Trong khi đó, Mặc Thiên đang ngồi trước bàn trang điểm của Cố Hương Vi, nghiên cứu chiếc chân đèn hương liệu trong tay.

Từ nhỏ, cô đã quen với việc nghiên cứu thảo dược trên núi, dù m.á.u của cô không có độc như của Kiều Hạc, nhưng về cơ bản không có vật tà ma nào có thể đến gần cô.

Chiếc chân đèn này tuy kỳ lạ, nhưng cũng không đủ để làm hại Mặc Thiên.

Cô đưa ngón tay vào trong chân đèn.

Không ngờ ngọn lửa bên trong không hề nóng, mà lại lạnh buốt thấu xương.

Mặc Thiên dùng móng tay cạy ra một cây nến nhỏ màu trắng.

Ngay khoảnh khắc lấy ra,

Khí âm từ trong chân đèn lập tức tràn ngập khắp nơi.

Mặc Thiên phản ứng rất nhanh, lập tức rút ra một lá bùa từ tay áo, dán lên chân đèn.

Khóa chặt miệng bình, không để khí âm lan ra ngoài.

Không còn cây nến che đậy, tấm gương đồng nhỏ dán dưới đáy chân đèn cuối cùng cũng lộ ra.

Lúc này, Mặc Thiên mới hiểu ra chiếc chân đèn hương liệu này thực chất dùng cách gì để nguyền rủa nhà họ Cố.

Người tạo ra chiếc chân đèn này thật độc ác.

Hắn lấy 81 mảnh hồn của người chết, phong ấn vào cây nến này.

Những mảnh hồn không trọn vẹn vốn mang đầy oán niệm, còn tấm gương đồng dưới chân đèn là một món minh khí (đồ tùy táng) có từ hàng nghìn năm trước, chứa đầy khí âm nặng nề.

Khi gương đồng này phản chiếu oán niệm từ những mảnh hồn thiếu hụt, sẽ khiến tử khí bao trùm toàn bộ nhà họ Cố.

Người tạo ra còn dùng cây nến để phong ấn, khiến Mặc Thiên chỉ cảm nhận được khí âm mà không biết nguồn gốc ở đâu.

Nếu không tìm ra vật này,

Chỉ trong ba ngày, nhà họ Cố sẽ không còn đường sống.

Mặc Thiên cầm chân đèn trên tay, mỉm cười.

Độc ác đến vậy.

Sợ nhà họ Cố không c.h.ế.t được sao?

Vậy thì cô không thể để họ được như ý.

Mặc Thiên phong ấn chân đèn, tạm thời ngăn chặn khí âm lan rộng.

Nhưng nếu không tìm ra cách, trừ khử khí âm đã lan tỏa ra, nhà họ Cố vẫn sẽ chết.

Mặc Thiên đầy bực bội nhưng không có chỗ trút giận.

Cô nhìn về phía người nhà họ Cố vẫn đang tra hỏi Cố Hương Vi, mắt đảo một vòng.

Một lúc sau, khóe miệng cô khẽ nhếch lên tinh quái.

Mặc Thiên cầm chân đèn hương liệu, đi qua đám người nhà họ Cố, đến trước mặt Cố Hương Vi:

“Cô cũng muốn chạm thử vào sáp bên trong không?”

“Bùa hộ mệnh cũng là người đó đưa cho cô đúng không? Trước đây có bùa hộ thân nên chạm vào không sao, nhưng bây giờ bùa hộ mệnh đang ở chỗ tôi rồi, cô tính sao đây?”

Mặc Thiên như sợ chưa đủ chọc tức người khác.

Một tay cầm chân đèn, một tay lắc lư lá bùa hộ mệnh màu đỏ trước mặt Cố Hương Vi.

Công lực của Mặc Thiên không đủ để đối phó với lá bùa này, nhưng trùng hợp là trước đó Cố Hương Vi tự tay tháo ra.

Đúng là vừa khéo theo ý Mặc Thiên.

Mặc Thiên cạo cạo lớp sáp, sau đó rút ngón tay ra, dí sát vào trước mặt Cố Hương Vi.

Cô xoa xoa ngón tay dính sáp trước mặt Cố Hương Vi.

“Tà khí nhập thể thì không còn cứu được nữa, chỗ nào biến đen thì phải chặt bỏ, vậy cô muốn chặt chân, chặt tay, hay là… c.h.ặ.t đ.ầ.u đây?”

Mặc Thiên nói chậm rãi, giọng nhẹ nhàng như suối chảy, không nhanh không chậm.

Nhưng lời nói của cô lại như lưỡi đao treo trên đầu.

Đao này c.h.é.m xuống, chính là khoảng cách giữa sống và chết.

Cố Thiếu Đình nghe lời Mặc Thiên nói,

Dù không thể cử động, nhưng tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!

Cô nhóc này nói thật đấy chứ!!!

Cố Thiếu Đình liếc nhìn cánh tay để lộ ra ngoài, tim lạnh ngắt, vì anh cảm nhận được khí đen lạnh lẽo đã lan đến tận vai…

“Thiên Thiên—” Cố Thiếu Đình muốn gọi người.

Nhưng Mặc Thiên lập tức trừng mắt đáp trả:

“Đừng nói chuyện, nói nhiều c.h.ế.t sớm.”

Cố Thiếu Đình: “…”

Được rồi, im miệng thôi.

Quạ đen đã lên tiếng, anh còn dám hé răng sao…

Loading...