Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 186: Mặc Thiên dựa vào một chút, Kiều Hạc chảy máu mũi

Cập nhật lúc: 2025-04-03 12:52:51
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Phi đứng trên quốc lộ, lại chặn được một chiếc xe.

Cậu để chủ xe đứng đây đợi công ty bảo hiểm, còn họ lái xe của ông ta đi.

Đương nhiên chủ xe không đồng ý.

Nhưng sau khi Diệp Phi đưa cho ông ta số tiền đủ mua hai chiếc xe giống chiếc của mình,

Chủ xe rất lịch sự để Diệp Phi lái xe đi.

Kiều Hạc hẹn với Đồng Anh Tư địa điểm gặp gần nhất.

Hai nhóm người cùng đi về một hướng.

Chẳng mấy chốc đã gặp nhau.

Mặc Thiên vừa nhìn thấy xe của Kiều Hạc, như chim én nhỏ từ trên xe cảnh sát nhảy xuống, lon ton chạy đến xe của Kiều Hạc ngồi vào.

Vừa mới ngồi xuống.

Kiều Hạc lập tức đem con quỷ trong lòng ném vào tay Mặc Thiên, “Đồ trả lại cho cô.”

Lần này Kiều Hạc không chút khách sáo.

Nhưng Mặc Thiên cũng chẳng thèm để ý.

Phản ứng đầu tiên của cô là vội vén tấm vải đỏ lên, nghiên cứu yêu quái lớn.

Cô lấy từ trong túi ra ba lá bùa, dán lên thiên linh cái, n.g.ự.c và lưng của yêu quái.

Sau đó mới cẩn thận quan sát.

Xem xong, cô còn nghiêm túc nhận xét một lượt.

“Yêu quái này xấu quá, tuyệt đối không phải ở địa phương này, thủy thổ ở đây không thể nuôi ra thứ xấu xí như vậy.”

“Ngôi sao kia nuôi con yêu quái này để làm gì, nó có thể chiêu tài sao? Nhìn bộ dạng này, chỉ có thể trừ tà thôi.”

“Ta phải tìm thật kỹ xem, tử huyệt của nó ở đâu!”

Mặc Thiên vừa lật qua lật lại con yêu quái,

Hoàn toàn không biết con quái xấu xí này đã gây ra tổn thương tâm lý lớn đến mức nào cho những người bên cạnh.

Cô lẩm bẩm một mình, cũng không có ý định xuống xe.

Kiều Hạc nghiêng người nhìn cô, ra lệnh đuổi khách: “Xuống xe, việc tôi đã làm xong, đồ cũng giao cho cô rồi, tôi phải về.”

Giọng Kiều Hạc có chút lạnh lùng.

Không giống sự dịu dàng thường ngày.

Mặc Thiên ôm con yêu quái trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn anh chăm chú.

Hồi lâu mới lên tiếng: “Anh không vui à?”

Câu nói này thực sự làm Kiều Hạc và Diệp Phi ngạc nhiên.

Chuyện nhìn sắc mặt người khác chưa bao giờ xảy ra với Mặc Thiên, dù có tức đến mức trợn mắt nghiến răng, cô cũng chẳng hề có chút ý thức.

Nhưng suy nghĩ này của họ rất nhanh bị Mặc Thiên đập tan.

Chỉ thấy cô hào phóng vỗ vai Kiều Hạc: “Anh đừng tự trách nữa, tôi không giận anh đâu. Các vị tổ sư bị mất rồi, tìm về là được.”

Kiều Hạc: “…”

Diệp Phi: “…”

Không khí trong xe tràn đầy sự ngượng ngùng.

Hai người đều không nói được lời nào.

Ngôn từ đã không đủ để diễn tả sự kinh ngạc của họ.

Chỉ có Mặc Thiên, vẫn thản nhiên nghiên cứu con quái vật trong lòng.

Hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của người khác…

Xe cảnh sát dẫn đường phía trước.

Diệp Phi lái xe theo sau.

Hết cách, không đuổi được Mặc Thiên đại sư xuống.

Thậm chí cô còn cảm thấy ngồi trong xe là cô đã đại phát từ bi…

Còn Kiều Hạc và Diệp Phi, sau khi bị vị tiểu tổ tông này PUA một trận, dường như đã quen với những ngày đêm xông pha cổng quỷ…

Hai chiếc xe rẽ về đường cũ, khoảng hơn ba tiếng nữa sẽ tới nơi.

Giờ đã tìm được yêu quái.

Mặc Thiên cũng nhẹ nhõm hơn.

Từ chiều hôm qua đến nửa đêm, cô đã mệt lả.

Mặc Thiên ôm con yêu quái xấu tột cùng, mơ màng ngồi trên ghế gà gật.

Kiều Hạc khẽ cụp mắt, cũng định chợp mắt một lát.

Nhưng chưa được hai phút, anh đã cảm thấy trên vai mình có gì đó đè nặng.

Anh bỗng nhiên mở mắt ra.

Khẽ nghiêng đầu nhìn.

Chỉ thấy Mặc Thiên, không chút hình tượng nào ngả đầu lên vai anh, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn bị ép đến mức lộ ra chút thịt mềm.

Mái tóc dưới mũ rơi xuống, rối tung trên vai Kiều Hạc.

Khung cảnh ấy, không hiểu sao lại có chút đẹp mắt.

Nếu chỉ như vậy thì Kiều Hạc cũng cố chịu…

Nhưng cô gái này, trong tay còn ôm con yêu quái lớn!

Con yêu quái đúng lúc chen giữa hai người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-186-mac-thien-dua-vao-mot-chut-kieu-hac-chay-mau-mui.html.]

Dính chặt vào cánh tay Kiều Hạc.

Cảm giác kỳ quái ấy, xuyên qua lớp vải, truyền tới làn da anh.

Gương mặt anh lập tức trắng bệch.

Toàn thân căng cứng…

……

Kiều Hạc có cảm giác như mất hết hy vọng sống.

Anh thở dài một tiếng.

Tự tẩy não mình.

Nhịn đi, nhịn đi, may mà yêu quái được bọc trong vải.

Nếu không, anh đã lập tức ném cả cô nhóc này và yêu quái của cô xuống xe rồi.

Kiều Hạc cố gắng chịu đựng cô nhóc đang dựa vào mình.

Không đánh thức cô dậy.

Nhưng giấc ngủ này của anh, cũng không thể nào ngủ nổi.

Dù sao thì ngay bên cánh tay, lại dán vào thứ kinh dị như vậy.

Người có thể ngủ được, hoặc là não có vấn đề, hoặc là không tim không phổi…

Hy vọng có người nào đó tự giác mà nhận ra…

Diệp Phi lái xe, tiện tay liếc nhìn gương chiếu hậu, rồi định rời mắt đi.

Nhưng, sao ánh mắt cứ không dời đi được…

Trong gương chiếu hậu, con “heo gầy khô” kia, sao lại dựa vào “cây cải” nhà cậu rồi???

Diệp Phi cứ thỉnh thoảng lại liếc về phía sau.

Trong lòng như có con kiến bò qua, khó chịu không yên.

Thậm chí cậu còn muốn hét lên cầu cứu!

Không được, không được, thiếu gia, mạng nhỏ của anh không chịu nổi một thiếu phu nhân ngày ngày kéo anh đi tìm c.h.ế.t như thế này!

Đúng lúc này, xe đi ngang qua một chiếc đèn đường.

Trong xe được chiếu sáng thêm chút ít.

Diệp Phi lại nhìn qua, mới nhìn rõ mặt thiếu gia nhà mình.

Không ngờ, thiếu gia lại chảy m.á.u mũi…

Diệp Phi sợ đến mức suýt đạp nhầm chân ga, đ.â.m vào xe cảnh sát phía trước.

Cậu vội vàng trấn tĩnh, giảm tốc độ.

Cậu hoảng hồn liếc nhìn thiếu gia trong gương chiếu hậu, hồi lâu mới dám lên tiếng nhắc nhở: “Thiếu gia, anh chảy m.á.u mũi rồi.”

Kiều Hạc vốn đang nhìn ra ngoài đường để phân tán sự chú ý, không để mình nghĩ đến con yêu quái lớn đang dán vào cánh tay.

Nhưng giọng nói của Diệp Phi kéo anh trở về thực tại.

Kiều Hạc dừng lại hai giây, cầm lấy khăn giấy trên xe, ấn vào dưới mũi lau nhẹ, không ngờ thực sự lau ra vết máu.

Kiều Hạc nhíu mày, nhẹ nhàng đẩy Mặc Thiên và yêu quái sang một bên, rồi mới cẩn thận lau sạch mũi.

Diệp Phi cười gượng hai tiếng: “Thiếu gia, người ta chỉ dựa vào anh một chút, anh… anh cũng không giữ được bình tĩnh như vậy sao…”

Kiều Hạc: “…”

Một con yêu quái dựa vào anh, anh còn có thể nghĩ gì được nữa!

Anh thở dài bất lực, đá vào ghế của Diệp Phi.

“Nói bậy nữa, tôi đưa yêu quái cho cậu.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Diệp Phi nhếch miệng không nói gì.

Lẩm bẩm: “Thiếu gia, vậy anh nói xem sao anh lại chảy m.á.u mũi, lúc anh ốm cũng chưa từng chảy m.á.u mũi… Hóa ra trên TV nói đúng, đàn ông nhìn thấy người phụ nữ mình yêu…”

“Câm miệng, nói nhảm gì thế.” Kiều Hạc không vui mắng lại.

Diệp Phi không dám lên tiếng nữa.

Vội vàng tập trung lái xe.

Kiều Hạc chán nản nhìn Mặc Thiên đang ngồi bên cạnh, ngủ nghiêng ngả, không chút hình tượng, và con quái vật trong tay cô.

Vậy nên, tại sao anh lại chảy m.á.u mũi?

Chẳng lẽ, anh lại thích con yêu quái xấu xí này…

Cuối cùng, mọi người cũng đến được ngôi làng hoang sau ba tiếng rưỡi.

Chính là nơi Cố Thiếu Đình bị bắt làm con tin, còn tổ trưởng Khâu sống c.h.ế.t chưa rõ.

Mọi người xuống xe.

Mặc Thiên ôm con yêu quái lớn, loạng choạng bước xuống.

Lần này cô tự tin hơn lần trước nhiều.

Cô chạy thẳng đến căn nhà gạch đổ nát.

Đá một cước mở tung cửa.

Nhưng lần này, tất cả mọi người đều ngẩn người.

Bên trong căn nhà gạch đổ nát trống rỗng, ngay cả bóng dáng yêu quái cũng không có.

Đồng Anh Tư vội vàng kiểm tra miệng hang bên trong.

Kết quả vẫn là chẳng có gì.

Mọi người nhìn nhau bối rối.

Trời ạ, yêu quái và người đâu rồi…

Loading...