Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 157: Giành người từ tay Hắc Bạch Vô Thường

Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:25:00
Lượt xem: 255

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai vị đến, con .

Một đen, một trắng, chính là Hắc Bạch Vô Thường chuyên bắt hồn quỷ.

Sở Dương sợ đến mức cả hồn phách đều co rúm , trốn lưng Mặc Thiên.

“Đại sư, cứu ! Người hứa với , đừng lừa mà!”

Mặc Thiên , hất cằm về phía Sở Hằng Phú: “Ông nội cho cứu.”

Sở Dương: “……”

Người khác bản lĩnh của Mặc Thiên, nhưng Sở Dương theo cô bao ngày nay, rõ!

Chuyện thành , chỉ phụ thuộc việc Mặc đại tiên .

Đâu đến lượt khác quyết định!

Đại tiên, nếu cứu thì thẳng

Khóe mắt Sở Dương liếc về cuối hành lang, nơi hai bóng đen đang lặng lẽ trôi đến gần, lòng càng hoảng loạn.

“Đại sư, bọn họ đến thật ! Lần là thật đó! Người hóa thành lệ quỷ, tìm cháu trai tính sổ chứ?”

Mặc Thiên tinh quái nghiêng đầu, : “Hay là tự thuyết phục ông nội ?”

Sở Dương: “……”

Lòng lạnh ngắt…

Một , một hồn trò chuyện qua , nhưng trong mắt Sở Hằng Phú, chỉ thấy Mặc Thiên đang tự chuyện với khí…

Ông lão kinh ngạc cô.

Thì đứa cháu thất lạc của nhà họ Cố…

Là một kẻ thần kinh?

Chả trách mỗi nhắc đến con bé, lão Cố đều than ngắn thở dài, liên tục lắc đầu, còn giơ tay day day thái dương…

Sở Hằng Phú bỗng chốc hiểu nỗi khổ của lão Cố.

Ông thở dài.

Người chó cắn, chẳng lẽ còn cắn chó một miếng?

Thôi bỏ , chấp nhặt với kẻ điên.

Sở Hằng Phú mặt mày sa sầm, chỉ Mặc Thiên, với Cố Thiếu Đình: “Dẫn em gái . Mua cho nó ít kẹo, đừng để nó bậy bạ. Nếu đầu óc thật sự vấn đề, thì đưa đến bệnh viện kiểm tra. Đừng vì sĩ diện mà để con bé gây họa .”

Cố Thiếu Đình gượng.

Nếu ông già Mặc Thiên thực sự đang chuyện với cháu trai

Không khám mắt nữa.

đáng tiếc, ông Sở chẳng thấy gì cả.

Chỉ đuổi cô nhóc thần kinh càng nhanh càng .

Sở Dương lúc gọi trời cũng thấu, gọi đất cũng .

Chỉ thể trơ mắt hai bóng đen trắng ngày càng đến gần.

Trên gương mặt tái xanh của họ còn lộ ý , như sói thấy con mồi.

Trong khoảnh khắc , Sở Dương cảm thấy chẳng khác gì một con cừu béo ục ịch…

Sắp rơi tay bọn họ .

“Đại sư! Đại sư cứu !”

Sở Dương gấp đến mức kêu la liên tục.

Cái đầu ngu ngốc suốt mấy ngày nay, đột nhiên trở nên sáng suốt.

“Đại sư! Người với ông nội , thích đàn ông, thực sự thích đàn ông! với Tề An chỉ là em thôi!”

Mặc Thiên , chậm rãi sang Sở Hằng Phú: “Cháu trai ông , thích đàn ông, với Tề An là em.”

Sau khi chuyển lời xong, cô thong thả hỏi thêm một câu: “Thật ?”

Sở Dương: “……”

Đại tiên ơi!

sắp c.h.ế.t , còn quan tâm thích nam nữ gì nữa!

Giờ chỉ thích còn sống thôi!

Bên , Sở Hằng Phú xong lời của Mặc Thiên, cả bỗng đờ .

Ông chằm chằm về phía cô, như thể thật sự cảm nhận sự tồn tại của cháu trai

Sở Dương quen Tề An từ nhỏ.

Về , mối quan hệ giữa hai đứa ngày càng khó phân định.

Cùng học, cùng bài tập, buổi tối về nhà ngủ nhà đối phương…

Sở Hằng Phú tuy già, nhưng ngu.

Nhìn thế nào cũng thấy gì đó sai sai.

Thế nên nhân lúc Sở Dương còn nhỏ, tâm tính định, ông lập tức gửi nó nước ngoài.

Hai đứa gặp lâu ngày, tình cảm cũng sẽ nhạt dần…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-157-gianh-nguoi-tu-tay-hac-bach-vo-thuong.html.]

Chuyện từ thời Sở Dương còn học cấp hai.

Theo lý mà , con nhóc thể .

Thậm chí ngay cả đám bạn học xung quanh cũng chẳng ai .

Sở Hằng Phú bỗng đờ đẫn, đột nhiên dám ngăn cản con bé nữa.

Ông chằm chằm mặt, một cách kỳ lạ như thấy cháu trai đang với ông…

Mà thực , Sở Dương đúng là đang ông .

Bởi vì hai cái thứ bắt quỷ , tới quá gần !

Sở Dương cảm nhận từng cơn hàn khí tỏa từ bọn họ, lạnh đến mức hồn phách cũng run rẩy.

Chỉ thấy nụ mặt Hắc Bạch Vô Thường càng lúc càng lớn, sợi xích tay cũng lắc lư đưa về phía Sở Dương.

Đột nhiên, Mặc Thiên như biến thành một khác.

Không là nút nào bấm trúng, cô giống như bật chế độ tốc độ gấp đôi, ngay lập tức nhanh như chớp.

Không còn thương lượng với Sở Hằng Phú nữa.

Cô lập tức tay, đẩy ông lão sang một bên.

Còn một tay khác, kéo theo thằng nhóc “Ác Bá” cùng xông thẳng phòng bệnh.

Lần , Sở Hằng Phú dám ngăn cản cô.

Chỉ thể đờ đẫn theo bóng lưng của cô, cả mơ hồ chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy .

Còn Mặc Thiên, còn là con rùa chậm chạp nữa.

Cô di chuyển nhanh như cơn gió, nhẹ nhàng lật của Sở Dương giường bệnh, một tay giật phăng áo bệnh nhân của , để lộ hình xăm “Ác Bá” lưng.

Mặc Thiên vỗ mạnh đầu thằng nhóc Ác Bá.

“Ba giây, gỡ hình xăm xuống.”

“Ba.” Cô bắt đầu đếm ngược, cho Ác Bá cơ hội lên tiếng.

Vịt Bay Lạc Bầy

Ác Bá ngây đó, đôi mắt đen lay láy chớp chớp, như thể gì.

Mặc Thiên tiếp tục đếm: “Hai.”

Ác Bá ngốc nghếch cô cô và sư phụ của .

Lúc , trông cô cô sư phụ khác hẳn bình thường.

Rồi Mặc Thiên kéo dài giọng, chậm rãi thốt một chữ: “Một.”

Ác Bá căng thẳng rụt cổ : “Gỡ! Gỡ ngay!”

Thằng bé lập tức chắp tay, lẩm bẩm hai câu, nhổ hai bãi nước bọt lòng bàn tay mũm mĩm, đó quẹt một cái lên lưng Sở Dương.

Chỉ với một động tác, hai chữ hình xăm đen lưng liền nhạt dần, chẳng mấy chốc biến mất dấu vết.

Lý do Mặc Thiên vội vàng đó,

Là bởi cô đợi đến đúng thời khắc Sở Dương “chết”.

Sở Dương là Xá Lợi tán hồn, lẽ hồn phi phách tán từ bảy ngày , còn đường sống.

Chính Mặc Thiên cố gắng giữ hồn phách của , giúp cơ thể sống thêm bảy ngày.

Thế nhưng, Xá Lợi xua đuổi hồn phách thì vô cùng yếu ớt, thể nào nhập xác .

Cô chỉ thể chờ đến giây phút cơ thể tắt thở, nhân lúc cửa sinh tử hé mở, ép linh hồn về, mới thể cứu sống .

Ngay khoảnh khắc Ác Bá gỡ bỏ hình xăm “Ác Bá” lưng Sở Dương,

Mặc Thiên lập tức vẽ bát quái đồ trung, chụm ngón tay đặt môi.

Cô chờ đợi giây cuối cùng .

thời khắc đó đến, Hắc Bạch Vô Thường đến .

Hai vị gia mặt mày âm trầm, rõ ràng khó chịu với hành động của Mặc Thiên.

“Kẻ chết, Mặc Thiên, ngươi thể nghịch thiên cải mệnh, đó là điều đại kỵ!”

Vừa , hai siết chặt dây xích, lao thẳng về phía Sở Dương.

Sở Dương hoảng sợ bay loạn xạ.

đối thủ của hai vị gia .

Chưa kịp thoát một bước, cổ dây xích quấn chặt, siết đến mức hồn phách cũng lè cả lưỡi .

Sở Dương dốc hết sức, phát một âm thanh yếu ớt: “Đại sư… cứu …”

Mặc Thiên như thấy, vẫn bình tĩnh như cũ.

Tất cả giác quan của cô lúc đều tập trung chờ đợi khoảnh khắc sinh tử đó.

Cho đến khi trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng “Đinh” thật khẽ.

Ngay lập tức, Mặc Thiên chú, đầu ngón tay tỏa sáng, trong nháy mắt chiếu thẳng hồn phách Sở Dương.

Chỉ thấy bóng trắng của vụt thoát khỏi xiềng xích, lao nhanh về phía cơ thể.

Trong chớp mắt, linh hồn biến mất.

Hắc Bạch Vô Thường phản ứng cực nhanh, lập tức vươn tay bắt .

quá muộn…

Bọn họ , Sở Dương sống

Loading...