Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 148: Nghiệt duyên của hai đứa nhỏ, cô gánh!

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:06:14
Lượt xem: 28

Người ta đi hết rồi, bệnh viện cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Bác sĩ tiêm thuốc cho mẹ, bà ấy vẫn còn ngủ.

Trong phòng bệnh giờ chỉ còn Mặc Thiên với ba mẹ con nhà họ Diêu.

Hai nhóc con đen nhẻm, nhìn là thấy bẩn.

Diêu Phán Nhi nhìn Mặc Thiên, nói: “Tôi muốn tắm rửa cho tụi nó.”

Mặc Thiên: “Tôi làm cùng.”

Thế là hai người lôi hai đứa nhỏ vào phòng tắm riêng trong phòng bệnh.

Mặc Thiên cầm vòi sen lên, mở nước xối thẳng xuống đầu hai đứa nhỏ.

Hai đứa con nít bị nước xối cho la oai oái.

Đáng tiếc, có la cũng vô ích.

Sư phụ kiêm cô ruột tụi nó, chưa bao giờ biết nương tay là gì.

Diêu Phán Nhi cũng nhanh nhẹn không kém, bắt đứa nào là chà đứa đó.

Chẳng mấy chốc, hai nhóc con đã sạch bong kin kít.

Mặt mũi trắng trẻo, làn da mềm mịn, cặp mắt tròn xoe long lanh như hai viên ngọc.

Mắt đen lay láy, sáng lấp lánh như nước hồ trong vắt.

Quần áo mới do người của Cố Nam Cảnh mang đến.

Hai nhóc con mặc đồ sạch sẽ gọn gàng, lập tức trông khác hẳn.

Vừa đẹp trai vừa đáng yêu, nhìn chẳng khác gì sao nhí.

Diêu Phán Nhi ôm hai đứa nhỏ vào lòng.

Làn da non mềm, sờ vào mà không nỡ buông tay.

Nước mắt cô bỗng chốc dâng trào…

Hai con cô mấy năm qua đã sống ra sao chứ!

Nhưng còn chưa kịp rơi lệ.

Bỗng một cái bóng trắng mờ mờ từ đâu lao tới.

Hư ảo, m.ô.n.g lung, chẳng thể nhìn rõ, cũng không chạm vào được.

Là hồn của Sở Dương…

Hắn vung nắm đấm, đ.ấ.m bốp bốp vào đầu hai nhóc con.

“Chúng mày tại sao g.i.ế.c tao? Tao với chúng mày có thù hằn gì? Sao lại g.i.ế.c tao! Tao liều mạng với chúng mày, tao bắt chúng mày chôn cùng tao!”

Trước đó, Mặc Thiên thấy hắn phiền quá nên dán bùa phong miệng, lại còn cấm không cho đến gần cô trong phạm vi mười mét.

Giờ bùa chú giải trừ, hắn cuối cùng cũng có thể tìm hai con quỷ nhỏ này tính sổ.

Sở Dương vừa chửi vừa lục tìm hung khí.

Nhưng tiếc là, thấy gì cũng cầm không nổi.

Dù cố gắng thế nào cũng vô ích.

Đánh không được.

Tính sổ cũng không xong.

Hắn tức tối bay lòng vòng trong phòng bệnh.

Mà hai nhóc con kia thì cực kỳ bình tĩnh.

Ánh mắt cứ lượn theo bóng trắng kia, hắn bay đến đâu, tụi nó nhìn theo đến đó.

Mặc Thiên và Diêu Phán Nhi nhìn nhau.

Ngay lập tức hiểu ra.

Hai đứa nhỏ này… cũng thấy được “thứ không sạch sẽ”.

Sở Dương: “…”

Mày mới không sạch, cả nhà mày đều không sạch!

Sở Dương phát điên xong.

Nhưng điên cũng vô ích, có làm được gì đâu.

Hắn ấm ức ngồi lại bên cạnh Mặc Thiên và mọi người.

Hồi nãy, Sở Dương bay về phòng bệnh của chính mình…

Ông nội hắn tóc bạc trắng, khuôn mặt tiều tụy, ngồi bên giường bệnh, nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn mà nói chuyện.

Hôm trước lúc hắn về nước, ông nội còn khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn, cười nói rạng rỡ!

Mới có hai ngày trôi qua…

Ông nội bỗng già đi cả chục tuổi.

Sở Dương nói gì ông cũng không nghe thấy.

Ông lão mạnh mẽ cả đời, vậy mà lúc này lại đau lòng lau nước mắt liên tục.

Sở Dương đau lòng muốn chết!

Nhưng đau lòng cũng vô ích, hắn có sống lại được đâu!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-148-nghiet-duyen-cua-hai-dua-nho-co-ganh.html.]

Hắn uất hận nhìn chằm chằm hai nhóc con, nghĩ tới lại càng thấy tủi thân.

Bĩu môi, lấy tay che mắt, thút thít khóc.

“Ông nội tao chỉ có mỗi tao là người thân. Giờ tao c.h.ế.t rồi, ổng phải làm sao đây! Hai đứa nhóc con tụi bây, sau này làm cháu tao đi! Hầu hạ ông nội tao như trâu như ngựa! Nếu không, tao có làm ma cũng không tha cho tụi bây!”

Sở Dương khổ quá mà!

Vừa từ nước ngoài về.

Mới đoàn tụ với ông nội được một ngày, đã bị hai thằng nhóc ba tuổi tám tháng g.i.ế.c mất…

Cái chuyện này… nói ra ai tin được chứ?!

Sở Dương lải nhải không ngừng, cứ thế mắng hai nhóc con suốt.

Mắng đến khi hắn khóc cũng xong, chửi cũng hết, điên cũng chẳng còn sức.

Ngồi bẹp xuống, chẳng buồn nói thêm nữa.

Vịt Bay Lạc Bầy

Hắn chỉ biết thở dài, cầu xin Mặc Thiên: “Đại sư, van xin cô nói với ông nội tôi một tiếng… rằng tôi đi đầu thai rồi, sẽ về tìm bố mẹ tôi đoàn tụ…”

“Cậu tự nói với ông nội cậu đi.”

“?”

Sở Dương ngơ ngác nhìn Mặc Thiên, không hiểu ý cô.

Thấy hắn đần thối, Mặc Thiên mới giải thích: “Tôi sẽ cứu sống cậu.”

Hả?

Sở Dương như nghe phải chuyện thần kỳ.

Mắt lập tức trợn tròn.

“Đại sư, cô định cứu tôi á?”

“Ừm.” Mặc Thiên đáp.

Mắt Sở Dương sáng rực ngay lập tức, đến cả hồn ma mờ ảo của hắn cũng có thể thấy rõ tia sáng long lanh trong mắt.

Hắn bừng tỉnh ngộ!

Hóa ra đứa trẻ biết khóc mới có sữa bú!

Thì ra phải làm loạn lên, đại sư mới chịu cứu mình!

Sở Dương ngoan liền!

Hắn ngồi thẳng tắp, ngay ngắn như học sinh tiểu học, rúc lại bên cạnh Mặc Thiên.

“Đại sư, cô thật sự có thể cứu tôi sống lại à?”

Mặc Thiên liếc hắn một cái.

Nhưng lại quay sang nói với Diêu Phán Nhi:

“Người này không thể chết. Nếu c.h.ế.t rồi, đó sẽ trở thành tội nghiệt của hai nhóc con. Những món nợ khác có thể chuộc, nhưng g.i.ế.c người thì thành nhân quả, tay nhuốm m.á.u rồi, sớm muộn gì cũng phải trả giá.”

Sở Dương: “…”

Tưởng đâu đại sư phát tâm từ bi.

Hóa ra chỉ là hắn tự ảo tưởng.

Đại sư chẳng qua là vì cứu cháu mình, tiện thể vớt luôn cái mạng của hắn…

Sở Dương lại ngộ ra thêm một điều.

Con người ấy mà.

Ngay cả c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t dưới tay đúng người…

Diêu Phán Nhi nghe Mặc Thiên nói vậy.

Dù khuôn mặt cô vẫn lạnh nhạt như thường.

Nhưng cô có thể nhìn ra sự quan tâm của Mặc Thiên dành cho hai đứa nhỏ.

Cô im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi điều mình thắc mắc bấy lâu:

“Thiên Thiên, tại sao em lại để anh trai em bắt chị? Chẳng lẽ… các em định độc chiếm hai đứa nhỏ sao?”

“Tất nhiên là không! Là chồng cũ của chị bị thần kinh, nhân lúc đại sư Mặc Thiên của bọn tôi không để ý mà lén chạy đi bắt chị! Để cứu con chị, đại sư nhà bọn tôi đành phải mang theo một gánh nặng vướng víu, đột nhập vào hang cọp, một mình đấu với cả trăm người, liều mạng đoạt lại hai đứa nhỏ! Chị có biết nguy hiểm cỡ nào không? Đúng kiểu leo núi dao, nhảy vào biển lửa, bất chấp sống c.h.ế.t mà cứu người!”

Người lên tiếng là Sở Dương.

Lúc này, mạng hắn còn treo trên tay Mặc Thiên.

Ai dám làm đại sư nhà hắn không vui, hắn liều mạng với người đó ngay!

Cùng lắm thì người ta chết.

Dù sao hắn cũng chẳng thể c.h.ế.t thêm lần nào nữa…

Diêu Phán Nhi nghe xong, môi run run, suýt nữa lại bật khóc.

Nhưng lần này, cô cố nhịn.

Cô túm lấy hai nhóc con, đẩy đến trước mặt Mặc Thiên.

“Thiên Thiên, xin lỗi, là chị hiểu lầm em! Mạng của mẹ con chị đều do em cứu. Sau này, ba mẹ con chị cái gì cũng nghe theo em!”

Nghe vậy, Mặc Thiên chớp mắt suy nghĩ.

Bỗng nhiên, cô thốt ra một câu chẳng liên quan gì:

“Vậy tái hôn với lão Tam cũng được chứ?”

Loading...