Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 147: Ly hôn? Được thôi! Nhưng con, để lại!

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:04:16
Lượt xem: 36

Nghe thấy Kiều Hạc rất ủng hộ Vũ Tuyết ly hôn, các anh em nhà họ Cố đồng loạt đứng dậy.

Mấy người họ xếp thành một hàng, cao ráo phong độ, nhưng cũng u ám lạnh lẽo…

Ánh mắt nhìn Vũ Tuyết đầy nghi ngờ.

Họ không rõ giữa Vũ Tuyết và Kiều Hạc có chuyện gì, nhưng lão Lục còn đang hôn mê, mà hai người này lại hợp tác với nhau đ.â.m sau lưng em trai họ.

Bất kể lý do là gì, mối thù này đã kết rồi.

Cố Hoằng Thâm mặt lạnh như băng, cả người tỏa ra áp suất thấp khiến phạm vi mấy dặm đều cảm nhận được hơi lạnh.

Anh ta cúi mắt nhìn Vũ Tuyết, giọng điệu lạnh lùng:

“Cô muốn ly hôn? Tùy cô. Nhưng cô không thể đi.

Đợi đứa trẻ sinh ra, giao lại cho nhà họ Cố, rồi cô mới được rời đi.”

Vũ Tuyết nghe vậy, sững người.

Cô chưa từng nghĩ xa đến thế…

Ánh mắt cô lướt qua đám người, cuối cùng dừng lại ở Mặc Thiên,

lúc này đang đứng bên giường bệnh, vò râu cằm của lão Lục…

Không biết Kiều Hạc có nói gì với con nhóc này không.

Sao nó chẳng có chút phản ứng nào vậy?

Cũng không đòi đi tìm hồn phách của lão Lục?

Rốt cuộc là Kiều Hạc không truyền đạt lại, hay là con nhóc này vốn chẳng để tâm?

Đầu óc Vũ Tuyết rối bời, cô đâu phải muốn ly hôn, cô muốn lão Lục tỉnh lại để còn tính sổ với anh ta!

Tiếc là, Mặc Thiên hoàn toàn ngoài cuộc, chỉ để lộ một cái gáy cho Vũ Tuyết xem.

Cô trừng mắt muốn nhìn xuyên qua, nhưng con nhóc vẫn không hề quay đầu lại…

Cố Hoằng Thâm thấy Vũ Tuyết im lặng, lại tiếp tục lên tiếng, lần này đưa thẳng giá:

“Ly hôn, cô được một trăm triệu.

Giao con lại cho nhà họ Cố, tôi cho cô thêm hai trăm triệu.”

Nếu Vũ Tuyết đã vô tình,

Cố Hoằng Thâm cũng không cần nói chuyện tình cảm với cô làm gì, bàn chuyện tiền bạc thực tế hơn.

Cô có thể rời đi, nhưng con của nhà họ Cố, tuyệt đối không thể đi theo cô!

Nhưng còn chưa đợi Vũ Tuyết trả lời.

Vạn Kiều bước lên trước.

Thực ra, Vạn Kiều và Vũ Tuyết không thân, thậm chí gần như không quen biết.

Vì khi Vạn Kiều ly hôn với Cố Hoằng Thâm,

Vũ Tuyết vẫn chưa gả vào nhà họ Cố.

Nhưng, điều đó không ngăn được Vạn Kiều ra tay giúp đỡ.

Mỗi một người phụ nữ bị nhà họ Cố làm tổn thương,

Vạn Kiều đều không ngại giúp đỡ một tay!

Cô khoác tay lên vai Vũ Tuyết, cho cô ấy một chỗ dựa.

Sau đó, cô nghiêng mắt nhìn Cố Hoằng Thâm, giọng nói lạnh như băng:

“Không thể nào! Con không thể rời xa mẹ!

Không chỉ con phải ở bên Tuyết Nhi, mà tiền cũng phải đưa!

Đây là tiền cấp dưỡng mà lão Lục của nhà anh phải trả!”

Cố Hoằng Thâm nghe xong, cười nhạt một tiếng, giọng điệu hờ hững:

“Vạn Kiều, cô có thể thử xem.

Xem thử cô có thể đưa bọn trẻ đi không.”

Vạn Kiều siết chặt nắm đấm, hận không thể đ.ấ.m c.h.ế.t cái tên Cố Hoằng Thâm này ngay lập tức!

Cô đương nhiên biết, muốn giành người từ tay Cố Hoằng Thâm, khó như lên trời.

Vạn Kiều nghiến răng ken két.

Cứng không được, thì chơi chiêu mềm vậy.

Lần này mở miệng, cô đổi giọng:

“Chủ yếu là phong thủy nhà họ Cố không tốt, giữ con không nổi.”

Vừa nghe thấy hai chữ “phong thủy”, cuối cùng cũng khiến Mặc Thiên chú ý.

Cô bé quay đầu lại, nhìn chị dâu cả, rất nghiêm túc nói:

“Chị mang thai lại đi, em giúp chị giữ được.”

Vạn Kiều: ”…”

Con nhóc này bị thiếu tám trăm cái dây thần kinh à?!

Cô mang thai cái quái gì chứ?!

Vạn Kiều bị chặn họng đến mức không biết nói gì nữa, mặt lúc đỏ lúc trắng, tức đến phát run.

Cố Hoằng Thâm nhìn tiểu thư Vạn Kiều miệng lưỡi sắc bén, bị con nhóc này chặn đến nghẹn họng, khóe môi không nhịn được khẽ nhếch lên.

Đúng là vật hợp với vật.

Bất kể là ai, cũng đều có thể bị con nhóc này trị đến ngoan ngoãn.

Không khí trong phòng bệnh trở nên kỳ quái.

Đánh thì không được, cãi cũng chẳng ra đâu vào đâu.

Không ai để ý, lúc này, sắc mặt Tô Như Lan tái nhợt, trán túa mồ hôi lạnh.

Bà há miệng, nhưng không phát ra tiếng.

Vài giây sau, cả người lảo đảo, rồi ngã ngửa ra phía sau…

Tô Như Lan bị tức đến ngất xỉu.

Bà suốt ngày lo lắng, sốt ruột, thỉnh thoảng lại bị dọa một phen.

Mắng con trai, dỗ con dâu, kết quả cả con trai lẫn con dâu đều không nghe lời…

Làm mẹ khổ tâm, nói khô cả miệng, mòn cả lưỡi.

Đừng nói ghép lại được một đôi, bà còn suýt bị đẩy đi gặp tổ tiên trước!

Giờ đến đôi cuối cùng cũng sắp tan.

Tô Như Lan tức đến công tâm, trực tiếp ngất xỉu.

Chuyện này làm cả nhà họ Cố hoảng sợ.

Vội vàng gọi bác sĩ cứu mạng.

Dạo gần đây, nhà họ Cố xui xẻo, hết người này vào viện, lại đến người khác.

Bệnh viện nhìn thấy bọn họ cũng phát chán.

Chủ yếu là người nhà họ Cố đông, mỗi lần đến là náo loạn như chọc vào tổ ong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-147-ly-hon-duoc-thoi-nhung-con-de-lai.html.]

Mấy cô con dâu cũ cũng không dám hó hé.

Nếu chọc tức mấy anh em nhà họ Cố đến nhập viện, chắc họ còn đốt pháo ăn mừng.

Nhưng người nằm viện bây giờ lại là mẹ chồng của họ!

Một người luôn coi họ như con gái ruột!

Nhóm người vừa nãy còn đấu khẩu kịch liệt, giờ ai nấy đều im bặt, không ai dám cãi nhau nữa.

Mặc Thiên thấy mẹ mình ngất xỉu, nổi đóa ngay lập tức.

Cô không cho ai vào phòng bệnh.

Chắn trước cửa, tuyên bố:

“Ngoài chị dâu Phán Nhi và hai thằng nhóc, còn lại đi hết!”

Không ai dám phản đối.

Nhưng Vạn Kiều vẫn mở miệng, tuy nhiên giọng điệu không còn mạnh mẽ như trước.

“Hai đứa nhỏ phải giao cho tôi.

Tôi sẽ sắp xếp người chăm sóc mẹ con họ, sẽ không để ai cướp đi.”

Mặc Thiên:

“Chị ngay cả bố mình còn giữ không nổi.”

Vạn Kiều: ”…”

Nhà họ Cố không có lấy một người tử tế!

Mặc Thiên chẳng buồn quan tâm sắc mặt chị dâu cả.

Cô xách hai thằng nhóc lên, lạnh lùng nói:

“Hai con nhóc quỷ này, chị không giữ nổi, người của chị cũng không giữ nổi.

Đừng để đến lúc bị mất rồi lại chạy đến làm phiền tôi.”

Câu này, nghe cũng có mấy phần đáng tin.

Vừa nãy Tô Như Lan có kể, Mặc Thiên làm thế nào để cướp lại bọn trẻ.

Vịt Bay Lạc Bầy

Vạn Kiều nhìn chằm chằm cô, rồi lại liếc qua Diêu Phán Nhi.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng nhượng bộ:

“Nhưng tôi không tin nhà họ Cố các người.

Lỡ đâu con nhóc cô lại bán đứng Diêu Phán Nhi, để Cố Nam Cảnh bắt cô ấy vào bệnh viện tâm thần thì sao?”

Mặc Thiên nghe xong, mắt đảo một vòng.

Sau đó, cô chạy vào phòng bệnh, lôi ra một tấm chăn trải giường.

Cô đi thẳng đến chỗ Cố Nam Cảnh, xé chăn thành từng dải,

từng vòng, từng vòng, trói c.h.ặ.t t.a.y hắn.

Cố Nam Cảnh nhìn con nhóc kỳ lạ này, không biết cô lại muốn giở trò gì.

Nhưng hắn không phản kháng.

Dù gì, con nhóc này cũng muốn giúp hắn giữ vợ con lại…

Mặc Thiên trói xong, đẩy hắn đến trước mặt Vạn Kiều:

“Nè, con tin.

Chị bắt hắn đi, hắn bị giữ rồi thì sẽ không ai bắt chị dâu Phán Nhi nữa.”

Vạn Kiều: ”…”

Cố Nam Cảnh: ”…”

Những người khác: ”…”

Hành lang bên ngoài phòng bệnh, lặng ngắt như tờ.

Không ai ngờ được, con nhóc này lại nghĩ ra cái chiêu quái quỷ như vậy.

Đúng là trị tận “gốc” luôn rồi.

Giữ Cố Nam Cảnh lại,

đương nhiên sẽ không còn ai đi bắt Diêu Phán Nhi nữa…

Nhưng mà…

Một người sống sờ sờ thế này, sao có thể tùy tiện đem ra làm vật thế chấp được chứ…

Cố Hoằng Thâm bất lực nhắm mắt, xoa xoa sống mũi.

Để chị dâu cả bắt chú tư về nhà trói lại, chỉ có con nhóc này mới nghĩ ra nổi.

Anh thở dài, kéo Cố Nam Cảnh về phía mình.

“Tôi đứng ra bảo đảm.

Đảm bảo Phán Nhi sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào.

Cô ấy có thể tự do ở bên hai đứa nhỏ, sẽ không ai chia rẽ ba mẹ con họ.

Lão tam do tôi trông, tuyệt đối không để hắn làm tổn thương Phán Nhi lần nữa.”

Vạn Kiều mặt lạnh, không mấy vui vẻ.

Nhưng Cố Hoằng Thâm là người giữ chữ tín, giờ cũng chẳng có cách nào hay hơn.

Muốn đưa Diêu Phán Nhi đi, thực tế cũng không dễ dàng.

Hết cách, Vạn Kiều đành phải đồng ý.

Cuối cùng quyết định:

Mặc Thiên, Diêu Phán Nhi và hai đứa trẻ ở lại chăm sóc mẹ,

Cố Thiếu Đình ở lại trông lão Lục.

Những người khác, lập tức rời khỏi bệnh viện, đừng ở đây chọc người ta phát bực nữa…

Ngay cả Vũ Tuyết cũng bị đuổi.

Không ai dám phản đối.

Chỉ có thể lục tục rời khỏi bệnh viện.

Trước khi đi, Cố Nam Cảnh nhìn về phía Diêu Phán Nhi và hai đứa nhỏ.

Hắn vô thức giơ tay, muốn chạm vào ba mẹ con họ.

Nhưng còn chưa kịp đến gần, “chát” một tiếng, bàn tay nhỏ xíu của ai đó đập thẳng xuống tay hắn.

Mặc Thiên che chắn trước mặt bọn trẻ, ngẩng cổ trừng mắt với hắn.

“Đừng có động.

Không phải vợ anh, cũng không phải con anh.

Không liên quan đến anh.”

Cố Nam Cảnh: ”…”

Con nhóc này, thù dai thật đấy…

Vậy rốt cuộc, đến bao giờ hắn mới có thể chạm vào vợ và con mình đây…?

Loading...