Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 143: Chị dâu tát lão tam một cái nổ đom đóm

Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:50:10
Lượt xem: 29

Câu nói của Mặc Thiên khiến cả nhà họ Cố sững sờ.

Trước đó, cô nghiêm túc khẳng định bọn trẻ là con của Cố Nam Cảnh.

Cuối cùng lại tung ra một cú lật kèo.

Thật sự làm người ta không tài nào hiểu nổi.

Bầu không khí nhà họ Cố chùng xuống đến cực hạn.

“Con cái” là một chủ đề mà họ không muốn nhắc đến.

Chỉ cần nghe thấy hai chữ này, ai nấy đều phản ứng mạnh như bị giẫm phải đuôi, lập tức bùng nổ.

Nhà họ Cố sợ.

Sợ đây chỉ là một giấc mộng đẹp.

Tỉnh dậy rồi, tất cả lại hóa hư không.

Thế nhưng, lần này họ không dám khăng khăng theo ý mình nữa.

Sau khi Mặc Thiên mắng xong Cố Nam Cảnh, các anh em nhà họ Cố lập tức đề nghị đi xét nghiệm ADN.

Dù năm đó, ai ai cũng tận mắt chứng kiến hai đứa trẻ mất đi.

Nhưng ai biết được…

Lỡ đâu sống lại thì sao…

Dù sao thì với Mặc Thiên…

Chuyện gì cũng có thể xảy ra…

Cố Hoằng Thâm làm việc quyết đoán, năm phút là sắp xếp xong trung tâm xét nghiệm ADN.

Lập tức lên đường.

Hôm nay phải có kết quả ngay.

Khổ thân trung tâm xét nghiệm, lại bị gọi dậy tăng ca giữa đêm…

Viện trưởng lồm cồm bò dậy khỏi chăn, vội vã chạy đến trung tâm.

Ông cũng thấy kỳ lạ thật.

Nhà họ Cố không có chuyện gì à?

Sao ban ngày thì không thấy con cái đâu, cứ phải đến đêm mới tìm được?

Hết mất con gái rồi lại đến mất cháu.

Đến cả mấy con khỉ già trên núi cũng biết giữ con hơn họ…

Nhưng nghĩ thì nghĩ, trách thì trách, viện trưởng không dám hé răng nửa lời, ngoan ngoãn chạy đi làm đêm.

Mất ngủ thì còn chịu được.

Nhưng mất tiền thì không thể nào chấp nhận được…

Lần này, trung tâm xét nghiệm ADN rút kinh nghiệm, kín tiếng hơn hẳn.

Không dám bày vẽ những thứ màu mè vô dụng nữa.

Chỉ cung kính tiếp đón nhà họ Cố vào trong.

Vịt Bay Lạc Bầy

Vừa vào đến phòng lấy mẫu, hai con nhóc lại bắt đầu quậy phá.

Không chịu để ai rửa mặt tắm rửa cho mình.

Cứ thế lôi thôi lếch thếch đến đây.

Mà thật ra cũng chẳng muốn đến.

Bị Mặc Thiên nắm cổ áo xách tới.

Hai đứa cứng đầu không chịu nói tên thật với nhà họ Cố, thế nên cô nàng “sư phụ kiêm cô cô” của bọn chúng rộng lượng ban cho mỗi đứa một cái tên.

Một đứa gọi là “Đầu U Bự”.

Một đứa gọi là “Đầu Không U”.

Nhân viên lấy mẫu bước đến, định nhổ vài sợi tóc của hai đứa nhỏ.

Đứa “Đầu U Bự” duỗi cánh tay bé con ra, chắn ngang tay nhân viên lấy mẫu, mắt nó chăm chăm nhìn vào đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang của cô.

Bàn tay mũm mĩm còn chưa tách hết các ngón, bấm bấm tính toán.

“Cô nghèo, không cần.”

Nhân viên lấy mẫu: “……”

So với nhà họ Cố, ai mà không nghèo!

Đi làm công đã đủ khổ rồi, sao còn bị sỉ nhục thế này!

Đổi người! Đổi ngay!

Công việc xui xẻo này, ai thích thì làm!

Viện trưởng nhìn thấy hai vị tiểu tổ tông này không thích cô nhân viên kia.

Thế thì đổi tiếp.

Kết quả là đổi hết người này đến người khác.

Hai đứa nhóc nói chuyện đàng hoàng thì chưa sõi, nhưng nói linh tinh thì cả một rổ.

“Cưới sớm, không cần.”

“Có bệnh, không cần.”

“Không có phúc, không cần.”

Người của trung tâm xét nghiệm bị hai nhóc con chê hết một lượt.

Ban đầu, người nhà họ Cố còn không tiện nạt nộ hai đứa nhỏ.

Không ngờ chúng được đằng chân lân đằng đầu.

Cố Hoằng Thâm đứng phắt dậy, sắc mặt hung dữ đến đáng sợ.

Nhưng còn chưa kịp hành động.

Thì đã bị mẹ lườm cho một cái.

Tô Như Lan một tay ôm một đứa nhỏ.

Ngước mắt nhìn con trai cả đầy thách thức.

“Con định làm gì? Bắt nạt con nít hả? Ngồi xuống ngay! Con mà làm bọn trẻ bị thương, mẹ người ta không đến liều mạng với con chắc?”

Cố Hoằng Thâm: “……”

Con gái mẹ dắt con nhà người ta về đây.

Mẹ chẳng lo có ai tìm nó liều mạng.

Con mẹ mới chỉ định nhổ ít tóc, có gì ghê gớm đâu…

Hai nhóc con thấy bà cụ này dễ nói chuyện.

Lập tức trốn ra sau lưng bà.

Vừa dụi dụi gương mặt lấm lem vào người bà, vừa làm mặt xấu với Cố Hoằng Thâm.

Đã nhiều năm không ai dám trêu chọc Cố Hoằng Thâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-143-chi-dau-tat-lao-tam-mot-cai-no-dom-dom.html.]

Anh ta thực sự không thể chịu nổi cơn tức này.

Sắc mặt anh đanh lại, giật lấy cây nhíp từ tay nhân viên lấy mẫu.

Hôm nay anh không tin.

Hai con nhóc này mà cũng trị không xong sao?

Cố Hoằng Thâm giơ nhíp lên, tiến về phía hai nhóc con.

“Mẹ, mẹ còn định nấn ná đến bao giờ nữa? Ở bên lão Lục chỉ có Vũ Tuyết và lão Nhị, chúng ta còn ở đây lằng nhằng với hai con nhóc này sao?”

Tô Như Lan nghe thế, động tác che chở hai đứa trẻ lập tức dừng lại.

Không thể trì hoãn chuyện đó được.

Dù gì tóc cũng phải nhổ thôi, vậy thì làm sớm cho xong.

Nghĩ đến đây, Tô Như Lan quay lại, dịu dàng dỗ dành hai đứa nhỏ:

“Nghe lời nào, bà nội nhổ vài sợi tóc thôi, lát nữa mua bánh ngọt cho nhé.”

Bà cố gắng hết sức để dỗ dành.

Nhưng Cố Hoằng Thâm chẳng buồn để tâm, bước tới, thẳng tay giật lấy một nắm tóc của hai đứa nhỏ.

Đau đến mức hai nhóc con la oai oái.

Cố Hoằng Thâm nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, giao tóc cho nhân viên lấy mẫu.

Nhân viên cầm lấy mẫu tóc, đi vào phòng xét nghiệm.

Không ngờ ngay lúc này, từ dưới tầng của trung tâm giám định vang lên một tiếng “rầm” dữ dội.

Ngay sau đó là âm thanh loảng xoảng của kính vỡ rơi xuống đất.

Viện trưởng giật mình hoảng hốt.

Nửa đêm nửa hôm, ai to gan đến đập phá chỗ họ?

Ông lập tức gọi bảo vệ dưới tầng.

Nhưng đầu dây bên kia vừa kết nối.

Còn chưa kịp nói được câu nào.

Lại nghe “rầm” một tiếng nặng nề, cửa trên lầu cũng bị đạp tung…

Một người phụ nữ trong bộ vest gọn gàng xuất hiện trước cửa.

Khí chất cô ta sắc lạnh, ánh mắt như mang sát khí quét qua tất cả mọi người.

Cuối cùng, dừng lại trên người Cố Nam Cảnh.

Mọi người trong phòng vừa nhìn thấy cô ta.

Đều sững sờ.

Mãi một lúc sau, Tô Như Lan mới bật dậy, nhìn người mới đến với vẻ mặt đầy kinh ngạc:

“Kiều Kiều?”

Vạn Kiều nhìn về phía Tô Như Lan, ánh mắt thoáng dịu đi một chút, cất giọng gọi:

“Mẹ.”

Nhưng khi ánh mắt cô ta chuyển sang ông Cố và mấy anh em nhà họ Cố.

Chỉ còn lại băng giá lạnh lẽo.

Cố Hoằng Thâm nhíu mày, nhìn chằm chằm Vạn Kiều:

“Sao cô lại đến đây?”

Đáng tiếc, Vạn Kiều chẳng hề có ý định để ý đến anh ta.

Cô ta sải bước tiến vào phòng, dừng lại trước mặt Cố Nam Cảnh.

Nhưng còn chưa để Cố Nam Cảnh kịp gọi một tiếng “chị dâu”.

Thì đã thấy Vạn Kiều giơ tay lên.

Một cái tát mạnh mẽ giáng thẳng xuống mặt Cố Nam Cảnh.

Chỉ nghe “chát” một tiếng giòn giã.

Vang vọng khắp phòng.

Căn phòng đầy người lập tức rơi vào im lặng.

Tĩnh lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng máy móc của trung tâm giám định đang vận hành.

Cố Nam Cảnh bị cái tát làm cho sững sờ.

Ngơ ngác nhìn Vạn Kiều.

Ngược lại, Cố Hoằng Thâm phản ứng rất nhanh, lập tức lao tới, nắm chặt cổ tay Vạn Kiều.

“Em trai tôi, không đến lượt cô dạy dỗ.”

Sắc mặt Cố Hoằng Thâm u ám, tỏa ra áp lực cực lớn.

Nhưng Vạn Kiều chẳng hề e sợ.

Cô ta ngẩng cao đầu, nghiến răng, ánh mắt sắc bén đối diện với anh.

“Cố Hoằng Thâm, mấy anh em nhà các người có thể làm người một chút được không?”

Đôi mắt cô ta đỏ hoe, hơi nước mờ mờ phủ trên con ngươi.

Ánh mắt tràn đầy hận ý.

Nhưng trong sự hận thù ấy, lại ẩn chứa nỗi uất ức khôn nguôi.

Cố Hoằng Thâm nhìn vào đôi mắt vừa dữ dằn vừa đáng thương của cô, cắn răng hồi lâu rồi mới hất tay cô ra.

“Cô không có tư cách chất vấn nhà tôi. Lần sau còn làm loạn, đừng trách tôi không khách sáo.”

Nghe vậy, Vạn Kiều bật cười lạnh.

“Nhà các người lúc nào khách sáo chưa?”

Tô Như Lan chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sao con dâu cả lại tát con trai thứ ba?

Lại có thù oán gì đây?

Bà bước đến bên cạnh Vạn Kiều:

“Kiều Kiều, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vạn Kiều quay sang nhìn Tô Như Lan, ngay khoảnh khắc đó, cô không kìm được nữa.

Trước mặt người mình hận, có thể mạnh mẽ như núi.

Nhưng trước mặt người thương yêu mình, hàng rào phòng bị lại dễ dàng sụp đổ.

Vạn Kiều mím môi, nước mắt lập tức hóa thành từng dòng trong suốt, lặng lẽ chảy xuống.

Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên.

Giơ tay lau đi vệt nước mắt trên mặt.

Rồi chậm rãi nói.

“Mẹ, con trai thứ ba nhà mẹ… muốn ép c.h.ế.t Phán Nhi.”

Loading...