Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 140: Giết người rồi, còn muốn làm đạo sĩ?

Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:43:13
Lượt xem: 32

Kiều Hạc và Mặc Thiên đến từ đường tổ sư gia.

Kiều Hạc đóng cửa phòng lại, rồi lấy ra thứ mà Vũ Tuyết đã giao cho anh ta, đưa cho Mặc Thiên.

“Vũ Tuyết muốn ly hôn, nhờ tôi giúp cô ấy khởi kiện. Cô ấy dường như có nỗi khổ khó nói, có vài lời không tiện nói ra.”

Hai chữ “ly hôn” vô cùng nhạy cảm đối với Mặc Thiên.

Nghe xong, cô lập tức khoanh tay trước ngực, mặt đầy vẻ khó chịu, lẩm bẩm một câu:

“Lại có kẻ gian muốn hại tôi nghèo nữa rồi.”

Kiều Hạc: “?”

Nghèo thêm chút nữa, e là thành con nợ luôn đấy…

Nhưng Mặc Thiên chẳng hề nhận thức được điều đó. Cô hoàn toàn không biết gì về tài sản của mình.

Mặc Thiên cầm lấy tập tài liệu, lật qua loa vài trang, rồi quăng trả lại cho Kiều Hạc.

“Ba ngày không được ly hôn. Tôi phải đi tìm hai đứa thỏ con đó về trước, bắt chúng quỳ xuống lạy tạ lỗi với Lục ca.”

Nói xong, cô hầm hầm bỏ đi khỏi từ đường.

Kiều Hạc nhìn theo bóng lưng bực bội của cô, bật cười bất lực.

Con nhóc này đến thượng kinh chưa bao lâu, vậy mà có cảm giác như cả thế kỷ đã trôi qua…

Mỗi ngày, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải gây ra chút phong ba.

Quả nhiên, một cuộc đời bình lặng không có duyên với cô nhóc này…

Do phải tìm hồn phách của Cố Bạch Dã, tối qua Mặc Thiên không kịp qua tìm chị dâu ba.

Lúc này, cô muốn mượn điện thoại của Kiều Hạc để gọi cho mình.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

Mặc Thiên hỏi thẳng: “Phán Nhi, chị đang ở đâu? Em qua tìm chị.”

“Em không cần tìm cô ấy nữa.”

Giọng nói trong điện thoại không phải của Diêu Phán Nhi mà là một giọng nam lạnh lùng.

Mặc Thiên khựng lại vài giây, nghe ra đó là ai.

Là tam ca của cô – Cố Nam Cảnh.

Mặc Thiên khó chịu ra mặt: “Đây là điện thoại em đưa cho Phán Nhi. Anh trả lại cho chị ấy đi, em muốn nói chuyện với chị ấy.”

Cố Nam Cảnh lạnh giọng đáp: “Phán Nhi không thể chịu kích động. Em có biết không, nếu cô ấy bị kích động, sẽ có hành vi tự sát.”

Tối qua, Cố Nam Cảnh dựa vào định vị điện thoại của Mặc Thiên để tìm được Phán Nhi.

Cô ấy đã chạy ngược chạy xuôi suốt mấy ngày, khiến bản thân càng tiều tụy hơn.

May mà lần này không xảy ra chuyện gì nguy hiểm.

Những ngày qua, tim Cố Nam Cảnh cứ treo lơ lửng.

Nhưng Mặc Thiên lại không biết chuyện đó.

Cô chỉ bĩu môi, mặt đầy vẻ ghét bỏ, mãi sau mới ném về phía bên kia một câu: “Lão Tam, Phán Nhi thông minh hơn anh nhiều.”

Tiếc là Cố Nam Cảnh chẳng thèm để tâm đến lời cô.

“Đừng tìm Phán Nhi nữa, em không tìm được đâu.”

Nói xong, anh dứt khoát cúp máy.

Mặc Thiên nghe tiếng tút tút vang lên, bĩu môi khinh bỉ.

Tôi mà không tìm được?

Anh xem thường ai đấy!

Lần này, Mặc Thiên thực sự không tìm được.

Cô cau mày, ôm lấy bát quái bàn trong tay.

Vịt Bay Lạc Bầy

Dù tính thế nào cũng không ra hướng đúng.

Mặc Thiên khó hiểu xoay xoay bát quái bàn, lầm bầm: “Tại sao lại tính ra là phải lên trời tìm?”

Cô nghĩ mãi không thông, vừa lẩm bẩm vừa gõ gõ bát quái bàn.

Kiều Hạc nghe vậy, liếc nhìn cô nhóc qua gương chiếu hậu rồi đưa ra gợi ý:

“Cố Nam Cảnh nói em không tìm được, có khi nào anh ta đưa Diêu Phán Nhi ra nước ngoài rồi không? Giờ cô ấy đang trên máy bay?”

Mặc Thiên vừa nghe xong, lập tức “bốp” một cái, quăng bát quái bàn xuống tấm lót chân.

Cô nghiến răng tức giận: “Lão Tam mới là người nên vào bệnh viện tâm thần ấy!”

Kiều Hạc: Anh ta thực sự từng ở đó mà…

Nhưng anh không dám nói ra.

Nhìn dáng vẻ hiện tại của Mặc đại sư, rõ ràng tâm trạng không tốt.

Người thông minh tuyệt đối không tự chuốc họa vào thân lúc này…

Tuy nhiên, có người thông minh thì cũng có kẻ ngốc.

Sở Dương lơ lửng bên cạnh Mặc Thiên, vừa nghe tin mẹ của kẻ g.i.ế.c người đã bỏ trốn vì sợ tội, lập tức sốt ruột.

“A, cháu trai cô chạy rồi, mẹ cháu nó cũng chạy rồi, thế còn tôi thì sao? Tôi tìm ai để đòi công bằng đây! Đại sư, cô là cô ruột của chúng nó, chuyện này cô không thể không lo! Hay là cô cứu tôi sống lại đi, tôi giúp cô tìm cháu trai và chị dâu, được không?”

Sở Dương lơ lửng cả một đêm, không trôi vô ích.

Hắn đã nắm rõ quan hệ của những người bên cạnh Mặc Thiên.

Hóa ra hai thằng nhóc kia là cháu của cô.

Cháu phạm pháp, cô ruột chịu trách nhiệm, không có gì sai đúng không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-140-giet-nguoi-roi-con-muon-lam-dao-si.html.]

Hắn bám lấy lý lẽ này, từ tối hôm qua đến giờ cứ thì thầm bên tai Mặc Thiên, lải nhải suốt cả một đêm.

Dù sao thì ma quỷ cũng đâu cần ngủ…

Mặc Thiên liếc Sở Dương, bị hắn nói đến mức đau cả đầu.

Thực ra, cô không phải không muốn cứu hắn, mà là thời cơ chưa đến.

Nhưng tên này cứ lải nhải bên tai cô mãi.

Lần này, Mặc Thiên không muốn chiều hắn nữa, liền rút ngay một lá bùa từ trong tay áo.

Không chút do dự, cô vung tay ném thẳng về phía Sở Dương.

Dán ngay lên miệng hắn.

Sở Dương hoảng sợ, ôm chặt lấy chính mình, sợ hồn bay phách tán…

Nhưng đợi mãi vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Ừm, chỉ là không nói được nữa thôi…

Không tìm được Diêu Phán Nhi.

Mặc Thiên đành đổi sang bói người khác.

May mà trước đó cô đã xin mẹ ngày sinh của hai đứa cháu.

Tính toán sẽ dễ hơn nhiều.

Có điều, lúc xin, Tô Như Lan đã nói với cô rằng, ngày đó không chỉ là ngày sinh mà còn là ngày kỵ của hai đứa trẻ…

Mặc Thiên lười giải thích với người nhà nữa.

Cô muốn bắt hai thằng nhóc đó về.

Ném thẳng trước mặt họ.

Bắt họ tin cũng phải tin, không tin cũng phải tin.

Trên đường đi, Kiều Hạc rẽ hết khúc cua này đến khúc cua khác.

Cuối cùng cũng đến được chỗ mà Mặc Thiên nói.

Không ngờ lại là một đạo quán kiểu Tây.

Toàn bộ trang trí đều mang phong cách phương Tây, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra đây là một đạo quán…

Kiều Hạc nhếch môi cười giễu.

Nghe nói Đạo giáo cũng có phiên bản quốc tế.

Không ngờ hôm nay lại thấy cảnh đạo quán Tây xuất khẩu rồi quay về nội địa.

Phải nói rằng Mặc Thiên đúng là tiên nhân.

Đến cả chỗ như thế này mà cô cũng tìm ra được.

Mặc Thiên xuống xe, nhìn quanh quất, đạo quán kiểu Tây này hương khói thực sự quá đìu hiu.

Không có lấy một tín đồ.

Chỉ có một ông lão người nước ngoài ngồi xổm trước cổng, trước mặt đặt một ống thẻ bói, bên trong có khoảng hơn chục thẻ.

Vừa thấy Kiều Hạc và Mặc Thiên, ông lão liền niềm nở chào đón.

“Vị tiên sinh này, trán đầy đặn, cằm vuông vắn, vừa nhìn đã biết là người phúc lớn mệnh dài, giàu sang phú quý. Chỉ là giữa ấn đường, tơ xanh quấn lấy, e rằng…”

Bói toán quan trọng là nói đến điểm dừng.

Mồi câu đã thả ra.

Bước tiếp theo chỉ cần chờ cá cắn câu.

Ông lão người nước ngoài vuốt râu, vẻ mặt tự tin nắm chắc phần thắng.

Đáng tiếc, tính toán của ông ta dù có tinh vi, vẫn gặp phải người hiểu chuyện.

Mặc Thiên nhìn chằm chằm ông ta.

Một lúc lâu sau, cô kéo râu ông ta, lạnh nhạt nói: “Ông đã g.i.ế.c người, sao có thể làm đạo sĩ?”

Ông lão nghe vậy, trợn tròn hai mắt, như thể vừa nhìn thấy quỷ.

Mặc Thiên liếc xéo ông ta: “Đây là sự bất kính lớn đối với thần tiên. Đừng nghĩ rằng ông là người nước ngoài thì thần tiên không quản được ông, báo ứng của ông sắp đến rồi.”

Nói xong, Mặc Thiên không trừng phạt ông ta.

Nhưng cô chỉ hất tay một cái rồi đi thẳng vào đạo quán kiểu Tây.

Kiều Hạc theo sát phía sau.

Ông lão người nước ngoài nhìn theo bóng lưng hai người, lén lấy điện thoại ra, bấm gọi một số bên trong.

Mặc Thiên vừa bước đến cửa chính của đạo quán.

Liền nghe thấy tiếng “rầm” phía sau.

Cánh cửa đóng sầm lại.

Mặc Thiên và Kiều Hạc quay đầu lại, ngay sau đó liền thấy bốn gã đàn ông trông như vệ sĩ xuất hiện phía sau họ, tay cầm mấy cây gậy vừa to vừa dài.

Kiều Hạc vẫn giữ nguyên thần sắc như thường.

Không có chút căng thẳng nào.

Tận mắt chứng kiến thành tích “càn quét cả ổ” của đại sư Mặc Thiên, bốn tên tép riu này có đáng gì.

Anh ta bình tĩnh chờ xem Mặc Thiên ra tay.

Rất nhanh, thấy cô đồng thời giơ hai tay lên.

“Đừng đánh tôi, tôi chịu thua.”

Kiều Hạc: “…”

Ngốc thật, lại định diễn trò gì đây…

Loading...