Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 138: Con trai cô bị cháu cô đánh cắp hồn phách

Cập nhật lúc: 2025-03-26 22:37:46
Lượt xem: 29

Bóng trắng gào lên thê lương.

Là… Sở Dương.

Người phụ nữ kia vừa mô tả ngoại hình của hai đứa trẻ.

Sở Dương lập tức nhận ra ngay—chính là hai tên nhóc con đã dán hình xăm lên người hắn!

Sở Dương tức đến chửi ầm lên: “Hai thằng nhãi ranh! Chính chúng nó hại tôi phải chết! Chúng nó còn chưa đủ tuổi vị thành niên, ông tôi biết tìm ai mà tính sổ đây? Con trai cô chơi tôi một vố quá đau rồi!”

Sở Dương càng nghĩ càng điên tiết.

Hận không thể lột da, rút gân hai đứa nhóc đó ngay lập tức.

Diêu Phán Nhi kinh ngạc nhìn hắn.

Không biết hắn nói thật hay đùa.

Cô không dám tin, con trai mình còn nhỏ vậy mà đã dám g.i.ế.c người sao…?

Cô lo lắng nhìn về phía Mặc Thiên, “Thật sao?”

Mặc Thiên mím môi, “Ừm.”

Diêu Phán Nhi vừa nghe xong, lập tức siết chặt nắm tay.

Người phụ nữ vừa rồi còn sợ sệt, giờ đây như được bơm đầy m.á.u gà.

“Chắc chắn có kẻ xấu đã lợi dụng bọn trẻ! Tôi phải nhanh chóng bắt chúng về, kẻo chúng lại đi hại người nữa!”

Lúc này, Diêu Phán Nhi không còn sợ ma quỷ gì nữa.

Cô nhìn chằm chằm vào Sở Dương:

“Nếu con trai tôi g.i.ế.c người, tôi nhất định chịu trách nhiệm. Nhưng tôi không thể cứu sống anh. Tôi chỉ có thể giúp anh tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau, rồi g.i.ế.c hắn!”

Giọng cô rất hung dữ.

Như thể đang thề độc vậy.

Sở Dương bị khí thế của cô dọa cho đờ cả người.

Muốn khóc mà không khóc nổi.

Diêu Phán Nhi muốn đi, Mặc Thiên cũng không cản, hoàn toàn quên mất lời dặn dò trước đó của Cố Thiếu Đình.

Cô lục lọi trong túi xách, lấy ra chiếc điện thoại của mình, đưa cho Diêu Phán Nhi.

“Tôi phải đi xem tình hình của Lão Lục trước, lát nữa sẽ tìm cô sau. Cô cầm điện thoại của tôi, tôi sẽ gọi cho cô. Mật khẩu là 123321. Cô có thể dùng tiền trong đó, nhưng nhớ trả lại cho tôi.”

Diêu Phán Nhi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay Mặc Thiên.

Lần trước, nhờ Mặc Thiên giúp đỡ, Diêu Phán Nhi mới trốn thoát khỏi trại tâm thần.

Cô tin vào năng lực của Mặc Thiên.

Không khách sáo nữa, cô nhận lấy điện thoại từ tay Mặc Thiên.

Khẽ gật đầu với cô.

Sau đó quay người rời đi, không hề ngoảnh lại…

Sở Dương ngây ra nhìn theo bóng lưng cô.

Mất một lúc mới phản ứng lại.

“Giết kẻ xấu thì có ích gì, cũng không cứu được tôi mà!”

Vừa rồi, Mặc Thiên chỉ lướt qua đội cứu hộ.

Không thấy rõ tình trạng của Lão Lục.

Vịt Bay Lạc Bầy

Giờ cô mới chầm chậm đi đến khu cấp cứu.

Cố Thiếu Đình ngồi trên ghế bên ngoài, khuôn mặt lạnh như băng.

Cảm nhận được ánh nhìn, anh ta liếc sang Mặc Thiên, rồi lại nhìn kỹ sau lưng cô…

Thật sự chỉ có mỗi con nhóc này?

Cố Thiếu Đình cau mày, “Chỉ có em? Phán Nhi đâu? Đừng nói với anh là em không bắt được cô ấy nhé.”

Mặc Thiên: “Chị ấy đi tìm con rồi.”

Cố Thiếu Đình: “…”

Con nhóc này lại để Phán Nhi đi mất nữa…

Dù có đi tìm con thì cũng không thể để cô ấy đi một mình chứ…

Cố Thiếu Đình bất lực thở dài.

Nhưng không nói thêm gì.

Anh lập tức kiểm tra camera giám sát ở bãi đỗ xe.

Chỗ đó khá khuất, không quay được xe, nhưng vẫn có thể nhìn thấy.

Chỉ có Cố Bạch Dã và Diêu Phán Nhi qua lại.

Không có ai khác xuất hiện.

Bằng trực giác của một điều tra viên hình sự, anh không thể không nghi ngờ Diêu Phán Nhi.

Có phải Lão Lục đã cản cô ấy lại.

Nên cô ấy nóng vội ra tay không…?

Cố Thiếu Đình tiến hành một cuộc điều tra đơn giản.

Không tìm ra thông tin khả nghi nào khác.

Bèn gọi điện cho Lão Tam, bảo anh ta nhanh chóng đi tìm Diêu Phán Nhi.

Hai anh em ngồi trước cửa phòng cấp cứu chờ đợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-138-con-trai-co-bi-chau-co-danh-cap-hon-phach.html.]

Rất lâu sau, Cố Bạch Dã mới được đẩy ra ngoài.

Bác sĩ không tìm ra nguyên nhân chính xác khiến anh hôn mê.

Chỉ nói rằng ngày mai cần tiếp tục kiểm tra.

Nhưng ngay khi Mặc Thiên nhìn thấy Lão Lục—

Cô đã hiểu ra.

Lão Lục bị người ta thu mất hồn rồi!

Tối hôm đó, cả nhà họ Cố đều đổ về bệnh viện.

Mặc Thiên nói ra tình trạng của Cố Bạch Dã.

Mọi người không biết nên tin hay không…

Lý trí bảo họ rằng chuyện này thật hoang đường…

Nhưng trong lòng lại nói—

Đây là lời của Mặc Thiên…

Tô Như Lan siết c.h.ặ.t t.a.y con gái, “Thiên Thiên, con nói cho mẹ nghe, cái… cái này… đi đâu tìm hồn bây giờ…”

Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn bà, “Đi đòi từ cháu nội của mẹ ấy.”

“À??”

Tô Như Lan ngơ ngác.

Những người khác trong phòng cũng không khá hơn là bao.

Con nhóc này mà nói chuyện ba câu không làm người ta giật mình thì đúng là thất bại của nó rồi…

Nhưng mà, cháu nội? Cháu nội từ đâu ra vậy??

Tô Như Lan nuốt nước bọt, căng thẳng siết chặt tay.

Bà nhìn Mặc Thiên, hạ giọng hỏi, “Thiên Thiên, cháy thành tro rồi… có khi nào sống lại không…”

Cả phòng, “…”

Mẹ còn bị Mặc Thiên dắt đi xa hơn cả chính nó nữa…

Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn mẹ.

Giơ thẳng cánh tay, ngang ngang đo chiều dài, “Cháu nội của mẹ, còn sống, tầm này, hai đứa.”

Mọi người, “…”

Câu này… nên nghe hay không đây…

Hai đứa trẻ kia c.h.ế.t đi là chuyện đã rõ ràng.

Hoàn toàn khác với việc Mặc Thiên bị đánh tráo.

Từ lúc sinh ra đến khi đưa đi hỏa táng, đều có người theo dõi sát sao…

Vậy mà vẫn có thể “sống lại” sao…?

Mọi người im lặng, nửa tin nửa ngờ nhìn Mặc Thiên.

Cô đối diện với ánh mắt của họ, nhận ra sự hoài nghi.

Lười tranh luận, cô chẳng buồn để ý đến nữa, cũng không chào hỏi gì, cứ thế rời khỏi phòng bệnh.

Cô chờ đến lúc mang bọn trẻ về trước mặt họ, xem họ còn có thể hồ đồ được nữa không.

Buổi tối, Vũ Tuyết ở lại bệnh viện chăm sóc Cố Bạch Dã.

Vì cô đang mang thai, người nhà lo lắng cho sức khỏe của cô, không muốn cô ngủ lại bệnh viện.

Nhưng mặc ai khuyên thế nào, cô cũng không chịu về.

Cũng may trong bệnh viện có giường cho người nhà bệnh nhân.

Dù không thoải mái, nhưng ít nhất vẫn là một chiếc giường đơn đàng hoàng.

Tính Vũ Tuyết vốn bướng bỉnh.

Càng bị thuyết phục, cô càng im lặng như câm, chẳng nói chẳng rằng.

Cuối cùng, mọi người bất lực, đành rời đi, để lại không gian riêng cho vợ chồng họ.

Khi mọi người rời đi, phòng bệnh lập tức trở nên yên tĩnh.

Vũ Tuyết kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi bên giường Cố Bạch Dã.

Cô cầm khăn lau mặt, lau tay cho anh.

Càng lau, khăn càng ướt, đến mức nước thấm cả người anh.

Cô khựng lại, quăng khăn sang một bên, nửa người ngã xuống người Cố Bạch Dã, khóc nức nở.

Cô siết c.h.ặ.t t.a.y anh, khẽ thì thầm:

“Cố Bạch Dã, anh tỉnh lại đi… Anh ngủ mãi như thế, em và con phải làm sao đây…”

“Em cho anh cơ hội rồi đấy, tỉnh dậy nói chuyện với em đi. Anh mà không nói gì, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa đâu.”

“Cố Lão Lục… sao anh không chịu tỉnh chứ! Ông xã…”

Vũ Tuyết khóc đến nỗi nước mắt thấm đẫm áo Cố Bạch Dã.

Cô nắm lấy tay anh, hy vọng anh có thể cho cô dù chỉ một chút phản ứng.

Nhưng Cố Bạch Dã vẫn không hề đáp lại.

Chỉ có màn hình điện thoại bất chợt sáng lên.

“Đinh—”

【Bạn có một tin nhắn mới】

Loading...