Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 136: Nhanh lên, cứu Lão Lục!
Cập nhật lúc: 2025-03-26 22:31:57
Lượt xem: 30
Cố Bạch Dã vừa dứt lời.
“Rầm!”
Anh ngã sấp xuống nền bãi đỗ xe.
Mắt mở trừng trừng nhìn Diêu Phán Nhi, bàn tay run rẩy giơ lên giữa không trung nhưng không thể nói thành lời.
Diêu Phán Nhi cũng sững người.
Cô ta nhìn chằm chằm vào ống tiêm đang cắm trên cánh tay Cố Bạch Dã, toàn thân cứng đờ.
Hai cậu bé bỗng nhiên nhe răng cười với cô ta.
Nụ cười đó tràn đầy vẻ chế giễu, hoàn toàn khác xa vẻ ngây thơ ban nãy.
Một trong hai đứa rút từ túi ra một ống tiêm khác, cười nham hiểm rồi lao tới định chích Diêu Phán Nhi.
Cuối cùng, cô ta cũng buông hai đứa trẻ ra, hoảng hốt ngồi bệt xuống đất, không ngừng lùi về sau.
Nhưng đầu kim càng lúc càng gần, càng lúc càng gần…
Ngay khi mũi tiêm sắp đ.â.m vào người cô ta—
“Rầm!”
Thằng bé đột nhiên ngã sấp xuống đất, lộn một vòng đau điếng.
Thì ra là chân phải của nó bị Cố Bạch Dã túm lấy, kéo thẳng xuống đất.
Cố Bạch Dã há miệng nhưng không thể phát ra âm thanh.
Nhưng Diêu Phán Nhi hiểu được khẩu hình của anh.
Anh đang bảo cô - chạy mau!
Diêu Phán Nhi loạng choạng đứng dậy, cuống cuồng tìm thứ gì đó để phòng thân.
Nhưng hai đứa trẻ lại móc từ túi ra hai khẩu s.ú.n.g đồ chơi.
Ngay sau đó, chúng bóp cò.
Thứ b.ắ.n ra không phải đạn - mà là những con côn trùng kỳ lạ!
Diêu Phán Nhi buộc phải né tránh.
Vịt Bay Lạc Bầy
Giờ cô ta không thể cứu Cố Bạch Dã, chỉ còn cách chạy ra ngoài tìm người đến giúp.
May mắn là chân cô ta dài hơn hai đứa trẻ.
Dù chúng đuổi sát nút nhưng vẫn không theo kịp.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta chạy khỏi bãi đỗ xe.
Hai thằng bé liếc nhìn nhau rồi không tiếp tục đuổi theo nữa.
Chúng còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Bây giờ, nhiệm vụ quan trọng hơn!
Mặc Thiên được Cố Thiếu Đình đưa đến bệnh viện.
Sở Dương vẫn lơ lửng phía sau cô.
Vừa bay theo, vừa lải nhải cầu xin Mặc Thiên cứu mình.
Mặc Thiên mặc kệ.
Vào đến tòa nhà khu bệnh phòng, Cố Thiếu Đình lại dặn dò một lần nữa:
“Mặc Thiên, trước mặt ông cụ Sở, nhất định phải lễ phép, không được nói chữ ‘chết’, không được nói những lời xui xẻo, biết chưa?”
Mặc Thiên: “Lão Nhị, anh mất trí nhớ à? Tôi thì không.”
Cố Thiếu Đình: “…”
Rồi, con nhóc này thấy anh nói nhiều quá nên khó chịu đây mà.
Anh cũng không muốn đâu.
Nhưng ông nội đã dặn đi dặn lại.
Tuyệt đối không để con nhóc lỡ miệng nói sai câu nào.
Không thể rắc thêm muối lên vết thương của người ta được.
Cố Thiếu Đình không nói thêm gì nữa, nhưng trước khi vào phòng bệnh, anh vẫn giơ tay làm động tác “suỵt” với Mặc Thiên.
Mặc Thiên chẳng buồn để ý, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Cố Chấn Hồng đang khuyên nhủ Sở Hằng Phú.
Thấy con nhóc đi vào, ông sững sờ: “Mấy đứa không thấy Lão Lục à? Nó vừa mới ra ngoài.”
Mặc Thiên lắc đầu, không lên tiếng.
Giờ Cố Chấn Hồng cũng chẳng để tâm đến Lão Lục nữa.
Ông vội đứng dậy, kéo tay Mặc Thiên, lôi cô đến trước mặt Sở Hằng Phú.
“Mặc Thiên, đây là ông cụ Sở. Con nói rõ với ông ấy xem, hôm nay vì sao lại nói câu đó với Sở Dương.”
Mặc Thiên mím môi không nói gì.
Cố Chấn Hồng len lén nhéo cô cháu gái một cái.
Nhưng vẫn không moi được một lời nào.
Sở Hằng Phú lạnh lùng nhìn chằm chằm Mặc Thiên, ánh mắt sắc bén như dao.
Thấy cô chỉ là một cô nhóc, ông mới miễn cưỡng kiềm chế cơn giận.
“Tại sao con lại nói thứ đó chạm vào sẽ chết? Là có người hạ độc hay bên trong có cơ quan ngầm? Con còn biết gì nữa không? Hoặc biết ai muốn hại Sở Dương?”
Sở Hằng Phú cố nhẫn nại, kiên trì trao đổi với con nhóc này.
Nhưng Mặc Thiên chỉ lắc đầu.
Vẫn không nói một lời.
Sở Hằng Phú khó khăn lắm mới đợi được người.
Nhưng lại đợi được một đứa câm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-136-nhanh-len-cuu-lao-luc.html.]
Sắc mặt ông lập tức sa sầm.
“Con nhóc này, con không nói ai hại nó, vậy con có biết làm sao để cứu Sở Dương không?”
Mặc Thiên nhún vai.
Vẫn không mở miệng.
Sở Hằng Phú tức đến mức mắt tối sầm.
Cố Thiếu Đình thấy vậy, vội bước lên kéo kéo Mặc Thiên: “Nói đi chứ! Em biết gì thì trả lời ông cụ Sở đi.”
Mặc Thiên chớp chớp mắt: “Anh không cho tôi nói chữ ‘chết’. Tôi không nói thì mấy người trách tôi. Tôi nói cậu ta c.h.ế.t chắc rồi, mấy người lại trách tôi. Mấy người có vấn đề gì không đấy?”
“……”
Một câu này, coi như kết thúc cuộc đối thoại luôn rồi…
Sở Hằng Phú run run chỉ tay vào Mặc Thiên.
Như thể bị cô lây bệnh, cũng nói không ra lời…
Nửa ngày trời chẳng biết phải nói gì.
Giận đến mức lại chạy đi trạm y tá tìm gậy.
Sở Dương nhìn theo bóng lưng ông nội.
Lớn tiếng hét lên: “Ông nội, con ở đây này! Nhìn con đi! Đại sư là đang cứu con, không phải hại con đâu!”
Tiếc là tiếng của cậu, dù một chữ cũng chẳng lọt được vào tai Sở Hằng Phú.
Chỉ có Mặc Thiên bị cậu hét đến ù tai, đau đầu.
Cô xoa xoa tai: “Đừng hét nữa, tôi đi xem cái xác của cậu đây.”
Sở Dương: “……”
Đại sư đang nói cái gì vậy…
Dù từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, cậu ta cũng chưa cởi mở đến mức này…
Mặc Thiên đương nhiên chẳng bận tâm suy nghĩ của một hồn ma.
Cô đi vào phòng bệnh bên trong.
Nhìn thấy Sở Dương đang lặng lẽ nằm đó, hơi thở vô cùng yếu ớt.
Mặc Thiên đi thẳng tới, lật người cậu ta lại.
Sau đó kéo áo sau lưng xuống.
Hình xăm chữ “ÁC BÁ” hiện lên rõ ràng ngay đó.
Sở Dương vừa nhìn thấy thứ tai họa này, lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đã xóa hai lần rồi! Cái này cứ như khắc vào người tôi vậy, chẳng phai đi chút nào!”
“Cậu c.h.ế.t rồi, nó sẽ biến mất.” Mặc Thiên buột miệng nói.
Sở Dương: “……”
Lại muốn khóc rồi…
Sở Hằng Phú vừa trở lại, đúng lúc nghe được câu này.
Ông lập tức nổi giận.
“Con nói cái gì?!”
Cây gậy vừa được người nhà họ Cố thuyết phục đặt xuống khi nãy, liền lập tức giơ lên lần nữa.
Nhìn thấy áo bệnh nhân của cháu trai cũng bị lột xuống, cơn giận của ông càng bùng lên.
“Con lột áo nó làm gì?! Con nhóc này, có phải thấy chưa hại c.h.ế.t nó nên muốn ra tay lần nữa không?!”
Vừa có suy đoán này, Sở Hằng Phú liền sợ toát mồ hôi lạnh.
May mà lúc nãy ông ra ngoài không lâu.
Nếu không, đợi đến lúc quay lại, cháu trai ông chắc đã bị con nhóc này hại c.h.ế.t rồi!
Sở Hằng Phú như nhìn thấu trò bịp của kẻ tình nghi.
Lập tức hét lớn.
“Báo cảnh sát! Người đâu, báo cảnh sát! Bắt con bé này lại, nó chính là hung thủ!”
Mặc Thiên bị Cố Thiếu Đình kéo ra khỏi phòng bệnh.
Anh sợ cô mà không đi, ông cụ Sở sẽ phát điên mất.
Bây giờ ông đã rõ ràng là mất kiểm soát cảm xúc.
Không kéo cô ra ngoài, e rằng ông cụ Sở cũng sẽ tức đến mức nhập viện…
Cố Thiếu Đình dắt Mặc Thiên đi về phía bãi đỗ xe.
Còn chưa đến lối vào.
Đã nghe thấy tiếng phụ nữ hét lên từ bên trong: “Cứu mạng! Cứu mạng!”
Cố Thiếu Đình sững lại hai giây.
Bản năng nghề nghiệp khiến anh không kịp suy nghĩ, lập tức chạy theo tiếng hét.
Kết quả là vừa vặn đụng vào một người phụ nữ loạng choạng lao ra.
Cố Thiếu Đình đỡ lấy cô ta.
Nhìn rõ khuôn mặt, anh liền sững sờ.
“Phán Nhi?”
Diêu Phán Nhi cũng c.h.ế.t lặng.
Ngơ ngác như bị đơ người.
Cô nhìn chằm chằm Cố Thiếu Đình mấy lần mới nhận ra anh.
Diêu Phán Nhi như tìm thấy cọng rơm cứu mạng.
Nắm chặt lấy cánh tay Cố Thiếu Đình, kéo anh chạy về phía bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
“Mau đi! Cứu Lão Lục!”