Hắc Bạch Vô Thường ngờ gặp con nhóc ở đây.
Lần dùng lá bùa “đánh thắng đó” đúng là hiệu quả thật.
Hai thấy Mặc Thiên liền thẳng lưng, vẻ nghiêm nghị, giọng điệu vẫn còn khá khách khí: “Nhóc con, là ngươi .”
Mặc Thiên mặt cảm xúc “ồ” một tiếng.
Hắc Bạch Vô Thường: “…”
Mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh!
Chưa bao giờ cảm thấy khó xử thế .
À … ngoại trừ khi mặt Diêm Vương.
Hai họ cũng chẳng buồn tự chuốc nhục nữa, lập tức việc, trôi đến gần Sở Dương vung dây xích khóa lên cổ .
Sở Dương sợ đến mức hét toáng lên: “Cứu mạng! Đại sư cứu !”
Tiếc là đại sư chẳng hề động đậy.
Sở Dương như một con ch.ó chết, Hắc Bạch Vô Thường lôi xềnh xệch .
Kéo mấy mét, bỗng nhớ gì đó, lập tức gào lên: “A! nhớ ! Có hai đứa con trai đưa cho một miếng dán hình xăm, dán lên gáy ! Có là thứ đó ?”
Câu thành công thu hút sự chú ý của Mặc Thiên.
Cô lập tức gọi với theo hai bóng đen trắng: “Khoan !”
Hắc Bạch Vô Thường: “…”
Con nhóc thể tỏ tôn trọng chút nào với sứ giả âm giới hả!
Tiếc là Mặc Thiên chẳng buồn để ý đến sắc mặt của họ, nhanh chóng bước tới mặt Sở Dương: “Hai đứa con trai?”
Lại là hai đứa con trai.
Chuyện khiến cô nhớ đến những kẻ cứu Vu Kim.
Hóa , bọn trẻ con còn là tội phạm chuyên nghiệp?
Mặc Thiên đưa tay mặt Sở Dương: “Để xem hình xăm.”
Sở Dương vội vàng vùng khỏi hai bóng ma đáng sợ .
Bị bọn họ kéo , ngay cả cơ thể hư vô của cũng run lên bần bật.
Sở Dương lập tức trôi về phía Mặc Thiên, cởi áo sơ mi .
Chỉ thấy ngay gáy dán hai chữ “惡霸”. (ác bá)
Là chữ phồn thể, còn kiểu chữ nghệ thuật.
Mặc Thiên rõ, mà rõ thì cô cũng chẳng nhận .
cô thể cảm nhận miếng dán hình xăm hề đơn giản.
Hứng thú của Mặc Thiên đột nhiên dâng lên, cô hỏi tiếp: “Anh gặp hai đứa nhỏ đó ở ? Chúng đến mua xá lợi ?”
Sở Dương liếc Hắc Bạch Vô Thường, run rẩy vì căng thẳng.
Cậu rụt rè xuống bên cạnh Mặc Thiên, vẫy vẫy tay về phía hai vị : “Đại sư, cô bảo bọn họ .”
Mặc Thiên xong, lập tức phối hợp vẫy tay với Hắc Bạch Vô Thường: “Đấy, các ngươi .”
Hắc Bạch Vô Thường: “…”
Hai tức đến mức mắt sắp lồi !
Thật sự nghĩ bọn họ cần bùa của cô lắm ?
Nên cô gì thì ?
Hắc Vô Thường mặt mày âm u bước lên : “Ngươi tưởng chúng đang đùa chắc? Ra ngoài việc, nhất định thu hoạch, đó là quy tắc của chúng ! Đưa hồn ma đây, đừng ép tay!”
Hắn trưng bộ mặt chính nghĩa, công tư phân minh, ý định nương tay.
Mặc Thiên xong, lập tức lục trong túi xách nhỏ của hai lá bùa, kèm theo chu sa và bút lông.
Cô tìm một cái bàn, nửa nửa đó, vung tay vài nét, vẽ liền hai tấm bùa ngay tại chỗ.
Sau đó, cô nhét chúng tay Hắc Bạch Vô Thường.
“Cầm lấy. Bùa cầu tài lộc. Đeo thì lương tăng, yêu thích, Diêm Vương các ngươi thuận mắt nhất.”
Hai xong, mắt sáng rỡ.
Nhìn , mắt đảo một vòng, đó nhanh chóng nhét bùa túi.
Hắc Vô Thường khẽ hắng giọng: “Cho ngươi bảy ngày. Bảy ngày , đến thu hồn tên nhóc .”
Nói xong, hai vị gia liền nghênh ngang rời .
Sở Dương sợ đến mức suýt tè quần.
May mà bây giờ là ma, nếu thì chắc chắn sẽ tè ngay tại chỗ cho mà xem.
Cậu vỗ vỗ ngực: “Sợ c.h.ế.t mất thôi!”
Sau đó sang Mặc Thiên, trong mắt đầy vẻ sùng bái: “Đại sư, cô lợi hại quá! nên lời cô, từ nay về sẽ trâu ngựa cho cô, cô gì cũng , cầu xin cô cứu !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-134-that-tieu-thu-la-sao-choi.html.]
Sở Dương kêu gào.
Mặc Thiên phẩy tay một cái trong trung, động tác bảo im lặng.
Sở Dương thấy liền lập tức ngậm miệng.
Không dám cãi lời đại sư nữa!
Mặc Thiên hỏi câu lúc nãy: “Anh gặp hai đứa con trai đó ở ?”
Sở Dương gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Sau đó, bắt đầu kể từ đầu.
Cuối cùng sụt sịt.
Mặc Thiên lải nhải đến mức buồn ngủ…
Cô vươn vai một cái, ngẩng đầu Sở Dương.
“Đừng nữa, gặp Mạnh Bà sẽ quên thôi. Đi , giờ về nhà ngủ .”
Sở Dương: “…”
Đại sư cô xem.
Cô thế là lời của con …
Mặc Thiên bắt taxi về nhà.
Sở Dương lẽo đẽo bay theo .
Nếu bình chứa hồn, Mặc Thiên nhét trong .
bây giờ chỉ thể để lơ lửng bên ngoài.
May mà khác thấy.
Mặc Thiên về đến phòng, Sở Dương cũng định theo .
Kết quả, cô “rầm” một cái đóng sầm cửa , dán thêm một lá bùa lên cửa.
“Cậu ở ngoài , đừng phòng.”
Sở Dương rụt cổ, căng thẳng quanh.
Một lúc , cất giọng giả tiếng cào cửa: “Cạch cạch cạch… Đại sư, sợ bóng tối!”
“Tập quen , đường luân hồi còn tối hơn.”
Mặc Thiên vung d.a.o đ.â.m thẳng một nhát.
Vịt Bay Lạc Bầy
Sở Dương trôi lơ lửng trong hành lang, trái tim lạnh toát.
Hu hu…
sống…
chết…
Lúc , hot search bùng nổ.
[Cháu trai độc nhất của trùm dầu mỏ Sở Hằng Phú về nước, bất ngờ hôn mê tại buổi đấu giá]
Dân mạng bàn luận điên cuồng.
Nửa đêm còn hăng hơn cả ban ngày.
Dù video nào lộ , nhưng vẫn [ trong cuộc] kể tình hình tại hiện trường.
Đặc biệt là câu của Mặc Thiên nhấn mạnh, in đậm, lặp lặp :
“Đừng chạm , chạm là chết.”
Thế nào gọi là lời linh nghiệm?
Nhìn cái miệng quạ đen xem, xui đến mức đó, sống sờ sờ nguyền rủa c.h.ế.t luôn !
“Đã tiểu thư nhà họ Cố xui xẻo, cũng gây chuyện, cô đến, Thượng Kinh chắc sắp đổi trời !”
“Năm đó nhà họ Cố con gái ruột là chổi, nên cố tình bỏ rơi cô ? Không ngờ cô tự tìm đường về!”
“Nhà họ Cố đúng là xui tận mạng, vốn dĩ cả nhà đều độc , giờ ôn thần về, chẳng càng xong đời !”
Dân mạng hóng chuyện ngại chuyện lớn.
Ước gì thể Mặc Thiên ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia…
Cố Hoằng Thâm thấy tin hot search trong văn phòng.
Lập tức sắp xếp , dẹp luôn hot search.
Dân mạng đang bàn tán sôi nổi, đột nhiên “ngôi nhà vui vẻ” biến mất…
Suýt nữa nghẹn c.h.ế.t vì bức bối.
Gì đây, chổi còn sợ chắc?
Dân mạng càng hăng máu, thề gián mạng bất diệt, đánh c.h.ế.t thì chỉ càng mạnh hơn.
Không cho ?
cứ đến trời long đất lở cho mà xem!