Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 133: Xá lợi hai tỷ… mất rồi

Cập nhật lúc: 2025-03-26 22:08:54
Lượt xem: 37

Câu nói của Mặc Thiên thành công khiến thiếu niên kia khựng lại.

Cậu ta đứng yên, quay đầu nhìn cô, nhếch miệng, phun ra ba chữ:

“Thần kinh.”

Lúc này, cậu ta chính là cái miệng thay lời cả khán phòng.

Bọn họ không dám nói, may mà có người nói hộ.

Những lời nghẹn trong lòng rốt cuộc cũng có cơ hội được thốt ra.

Nhà họ Cố danh giá như vậy mà lại sinh ra một con nhóc xui xẻo, rõ ràng tiền không phải vạn năng—

Ví dụ như…

Chữa không khỏi cái đầu có vấn đề của con gái ruột nhà mình.

Khán giả khẽ mím môi, cười trộm.

Nhìn thấy người có điều kiện tốt hơn mình lại có chỗ thua kém, tâm lý bọn họ ngay lập tức đạt được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Nhưng—

Bọn họ còn chưa cười được một phút đã cứng đờ cả mặt.

Thiếu niên kia để chứng minh Mặc Thiên đúng là bệnh thần kinh, nên dù thủ tục chưa hoàn tất, cậu ta đã trực tiếp đưa tay về phía bàn trưng bày, chộp lấy xá lợi, siết chặt trong lòng bàn tay.

“Nhìn đi, tôi có làm sao—”

Câu nói còn chưa dứt, mắt thiếu niên bỗng dưng trợn trừng.

Ngay sau đó—

“RẦM—”

Cả người cậu ta ngã thẳng ra sau, đập xuống sàn gỗ!

Nhanh đến mức kinh người!

Cả hội trường lặng như tờ.

Tôi là ai?

Tôi đang ở đâu?

Vừa có chuyện gì xảy ra???

Vài giây sau—

Toàn hội trường đồng loạt hét lên: “A….”

Ngay sau đó, hỗn loạn bùng nổ!

Một đám người chen chúc lao về phía sân khấu, kiểm tra tình hình của thiếu niên kia.

Trong nháy mắt, khán phòng rối như canh hẹ!

Đám đông xô đẩy nhau, ai cũng muốn lao lên. Người thì cứu người, kẻ thì gọi điện thoại, người lại chạy ra ngoài, tất cả loạn thành một đống!

Thiếu niên đó đi dự đấu giá có người đi cùng.

Bốn vệ sĩ, nhiệm vụ chính là bảo vệ cậu ta—

Không ngờ vẫn không giữ nổi.

Bốn gã bảo tiêu to cao vạm vỡ gạt đám đông sang một bên, lập tức khiêng thiếu gia rời khỏi khán phòng.

Đúng lúc này, xe cấp cứu lao đến.

Ngay lập tức, thiếu niên được đưa đi bệnh viện.

Cậu ta vừa đi, hội trường mới dần dần bình tĩnh lại.

Nhưng—

Phần lớn mọi người không hề rời đi.

Từng nhóm ba người, năm người túm tụm vào nhau, xì xào bàn tán.

Ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Mặc Thiên.

“Đã bảo con bé nhà họ Cố là sao chổi mà! Đi đến đâu, nơi đó có chuyện! Quả nhiên không có lửa làm sao có khói, lời đồn đều là thật!”

“Thiếu niên kia rốt cuộc là công tử nhà nào? Có thể bỏ ra tận hai tỷ! Không lẽ… thật sự bị cái miệng quạ đen kia nói trúng, mất mạng trong buổi đấu giá này?”

“Nhà họ Cố rốt cuộc nhặt đâu ra thứ này vậy? Lúc nào cũng thần thần bí bí! Không phải tam thiếu nhà họ Cố là viện trưởng bệnh viện tâm thần sao? Sao không kiểm tra đầu óc em gái mình trước?”

Dân hóng hớt bàn tán sôi nổi.

Nhưng nhân viên đấu giá thì sắp phát điên.

Họ đã tìm tới tìm lui không dưới mười vòng trong khán phòng—

Cuối cùng phải khóa cửa lại, không cho bất kỳ ai rời đi, sau đó gọi điện báo cảnh sát.

“Đồng chí cảnh sát! Xá lợi hai tỷ của chúng tôi mất rồi!”

Sự chú ý của khán giả ngay lập tức bị kéo trở lại.

Xá lợi đâu rồi???

Đó là hai tỷ đấy!

Ban nãy còn thấy thiếu niên kia cầm chặt trong tay, ngay sau đó cậu ta ngất xỉu.

Sau đó—

Hơn ba mươi người nhào lên sân khấu, chen chúc hỗn loạn…

Chuyện này…

Vịt Bay Lạc Bầy

Có người hối hận đến đập đùi bôm bốp!

Ban nãy chỉ lo hóng hớt—

Nhìn người ta thông minh chưa!

Chỉ trong chớp mắt, phát tài ngay hai tỷ!!!

Nhưng giờ có muốn đi cũng đi không được nữa.

Vì cảnh sát đến rồi…

Bọn họ từ người xem biến thành diễn viên chính trong phim hình sự…

Tối nay, tình tiết chẳng khác gì phim truyền hình.

Chỉ có Mặc Thiên—

Vẫn như một dân hóng hớt chính hiệu.

Cảnh sát thẩm vấn đến đâu, cô rục rịch chen đến đó, chống cằm nghe chăm chú.

Đám đông nhìn thấy cô, run như cầy sấy!

Mỗi lần thấy cô hé miệng định nói, lập tức gào thét rồi bịt chặt tai!

Nhưng hôm nay Mặc Thiên lại cực kỳ khiêm tốn.

Không xem tướng cho ai hết.

Chỉ đảo mắt một vòng, xem thử trong đám người có kẻ trộm không thôi.

Nhưng đáng tiếc—

Không tìm thấy…

Cảnh sát hỏi cung toàn bộ hiện trường, lục soát từng ngóc ngách, tìm đi tìm lại vô số lần, nhưng vẫn không thấy bóng dáng xá lợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-133-xa-loi-hai-ty-mat-roi.html.]

Hai tỷ! Hai tỷ!!!

Dù tính theo giá khởi điểm, cũng là một tỷ hai!

Thế mà—

Mất hút không dấu vết…

Cảnh sát chỉ có thể quay lại kiểm tra camera giám sát.

Họ không thể giam giữ hết mọi người ở đây, đành cho phép ai nấy về nhà, nhưng tạm thời không được rời khỏi thủ đô.

Hội trường đấu giá—

Bị niêm phong toàn bộ.

Một buổi đấu giá với danh nghĩa thần linh bảo hộ—

Cuối cùng lại chẳng thể kết thúc viên mãn.

Để lại—

Vô số nghi vấn.

Và một thiếu niên sống c.h.ế.t chưa rõ…

Người đã về hết—

Mặc Thiên lại quay lại…

Cô đi xuyên qua cánh cửa gỗ bị niêm phong kín mít, bước vào hội trường đấu giá.

Lúc này, đã là nửa đêm.

Bóng tối bao trùm.

Mặc Thiên kẹp hai ngón tay, rút ra một tấm bùa vàng, ném về phía chỗ thiếu niên ngất xỉu.

Chỉ thấy—

Một bóng trắng mờ ảo hiện lên.

Trong màn đêm—

Cực kỳ rõ ràng.

Chính là hình dáng thiếu niên đó.

Cậu ta ngây người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mãi đến khi cúi đầu, nhìn thấy cơ thể trống rỗng của chính mình—

Lại nhìn sang Mặc Thiên—

Mới hét to một tiếng, bật khóc nức nở.

“Tôi làm sao vậy? Tôi, tôi, cơ thể tôi đâu? Tôi c.h.ế.t rồi sao???”

Ký ức của thiếu niên…

Dừng lại ở khoảnh khắc không tin tà, vươn tay chạm vào xá lợi.

Sau đó..

Trống rỗng hoàn toàn.

Khi tỉnh lại.

Đã biến thành ma rồi?!

Thiếu niên khuôn mặt búng ra sữa, khóc đến trời long đất lở.

Nhưng không rơi nổi giọt nước mắt nào.

Tất nhiên..

Có muốn rơi cũng chẳng rơi được nữa…

Mặc Thiên bình thản đứng đó, chậm rãi giải thích:

“Xá lợi mang chính dương, trên người cậu có vật cực âm cực tà, vừa chạm vào xá lợi, lập tức hồn bay phách tán.”

“Lẽ ra cậu phải tiêu tán hoàn toàn, nhưng tôi giữ lại được hồn phách, ít nhất vẫn có thể đầu thai chuyển kiếp.”

“Không cần cảm ơn tôi, đi đường bình an. Kiếp sau nhớ - nghe lời người ta, ăn cơm cho no.”

Dứt lời, Mặc Thiên chắp tay cúi chào.

Thiếu niên sợ đến hồn vía bay tán loạn.

“Đại sư cứu tôi với!!! Tôi mới mười tám tuổi, tôi không muốn chết!!!”

Mặc Thiên nhún vai:

“Tôi đã cứu cậu rồi. Trước đó cũng đã nhắc cậu - không được chạm vào.”

Thiếu niên: “…”

Tôi đâu có biết là thật đâu chứ…

Giờ nói gì cũng muộn rồi.

Hồn đã bay mất tiêu…

Thiếu niên sụt sịt, vừa khóc vừa ra giá điều kiện.

“Đại sư, tôi là Sở Dương, cháu trai của Sở Hằng Phú, ông tôi là đại gia dầu mỏ, siêu giàu luôn! Đại sư cứu tôi đi, bao nhiêu tiền ông tôi cũng có! Ông tôi chỉ có mỗi một đứa cháu là tôi, ba mẹ tôi mất từ lâu rồi, nếu tôi cũng chết, ông tôi biết phải làm sao đây!”

Sở Dương vừa nói vừa chạy vòng quanh Mặc Thiên, kêu gào không ngừng, sợ cô không để ý đến mình.

Mặc Thiên chẳng thấy phiền chút nào. Cô ngồi trên bàn, hai chân đung đưa lắc lư, nhìn chằm chằm vào hồn phách của Sở Dương.

“Kiếp này cứ như vậy đi.”

Sở Dương hoảng hốt: “Kiếp này không thể như vậy được! Tôi còn cả một thanh xuân tươi đẹp mà!”

Mặc Thiên bất đắc dĩ nhún vai.

Cô đã ra tay cứu rồi, nhưng cậu ta không chịu nghe. Đây là nhân quả, cô cũng không có cách nào khác.

Mặc Thiên chẳng buồn để ý đến tiếng khóc than của cậu ta mà chuyển sang hỏi điều cô quan tâm hơn: “Trên người cậu có mang theo thứ gì cực âm cực tà không? Lấy ra cho tôi xem nào.”

Sở Dương nghe vậy thì ngớ ra: “Hả? Tôi có mang gì đâu!”

Nói rồi, cậu ta bắt đầu lục túi.

Túi bên trái có điện thoại, chìa khóa xe. Túi bên phải có thuốc lá, bật lửa.

Hết rồi mà…

Sở Dương đưa hai tay ra cho Mặc Thiên xem, vẻ mặt vô tội: “Chỉ có mấy thứ này thôi, tôi không mang gì khác, làm gì có cái gì cực âm cực tà, sao tôi lại c.h.ế.t chứ!”

Có một số từ vốn đã mang điềm xấu…

Ngay khi từ “chết” vừa thoát ra khỏi miệng Sở Dương, trong hội trường đấu giá lập tức xuất hiện thêm hai người.

Lộp cộp lộp cộp— Hai vị sứ giả của âm phủ rực rỡ ra sân khấu— Hắc Vô Thường, Bạch Vô Thường…

Sở Dương sợ đến mức “vút” một cái trốn ra sau lưng Mặc Thiên.

“Không đi! Đại sư cứu tôi với! Thầy bói bảo tôi thọ trăm tuổi, tôi không thể đi được!”

Hắc Bạch Vô Thường liếc cậu ta một cái, ánh mắt đầy vẻ lười biếng.

“Chúng ta đã đến rồi, còn muốn chúng ta tay không quay về? Không có cửa đâu.”

Sở Dương: “…”

Cứu mạng với!

Sao lại chơi kiểu ép mua ép bán thế này!

Loading...