Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 129: Tranh em gái với cáo già

Cập nhật lúc: 2025-03-26 00:19:51
Lượt xem: 47

Mặc Thiên ở với mẹ cả ngày.

Tối mới về nhà.

Cố Bạch Dã lái xe, trước tiên đưa Vu Tôn về tổ chuyên án, sau đó mới quay lại nhà họ Cố.

Xe vừa đến cổng.

Chưa kịp lái vào trong.

Đã nghe thấy Mặc Thiên và Kiều Hạc cùng lên tiếng: “Xuống xe ở đây.”

“……”

Cố Bạch Dã nổi gân xanh trên trán.

Người ta hay nói, con gái gả đi như bát nước hắt ra ngoài.

Mà em gái nhà anh, còn chưa có gì rõ ràng cả!

Sao có thể tự dâng đến tận cửa chứ…

Cố Bạch Dã lo đến mức sắp bạc cả đầu.

Anh quay lại, gượng cười một cái.

“Thiên Thiên, mấy anh có quà cho em. Về nhà với anh trước, để Kiều Hạc tự đi.”

Nói xong, “cạch” một tiếng.

Mở khóa cửa xe bên phía Kiều Hạc.

Cố Bạch Dã liếc sang hắn, sắc mặt lạnh đi trong một giây, lười cả giả bộ.

“Xuống xe.”

Trong xe như có một ranh giới rõ ràng.

Một nửa là mùa hè, một nửa là mùa đông…

Kiều Hạc nhướng mày, không nói gì.

Hắn nhìn về phía Mặc Thiên.

Mặc Thiên vẫy tay với hắn: “Anh về trước đi, đừng ngủ, tối tôi qua tìm.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Kiều Hạc bật cười khẽ, gật đầu.

Rồi xuống xe.

Gương mặt đang bực bội của Cố Bạch Dã lập tức phủ đầy mây đen.

Không nghe, không nghe!

Đôi tai của ông anh lớn bị sát thương nặng nề!

Cố Bạch Dã nhìn chằm chằm Mặc Thiên, nghiêm túc gật đầu cảnh cáo:

“Anh cảnh báo em, chưa kết hôn thì tuyệt đối không được để Kiều Hạc… Ờ, tuyệt đối không được để hắn động vào em!”

Ban đầu anh định nói là không được ngủ với Kiều Hạc.

Nhưng con bé này, ngây thơ như học sinh tiểu học.

Mấy lời đó, sao có thể nói với nó được.

Cố Bạch Dã không mở miệng nổi.

Đành phải đổi cách diễn đạt.

Nhưng răn dạy xong, anh phát hiện con bé chẳng hề để tâm.

Nó đang vân vê tai mèo, tạo ra đủ hình dáng khác nhau, vẻ mặt lơ đãng.

Cố Bạch Dã tức đến mức ôm ngực.

Bây giờ anh mới thấm thía, hồi đi học, mấy thầy cô từng trừng mắt giận dữ với anh đã chịu đựng sự hành hạ thế nào…

Không tức c.h.ế.t đã là may mắn lắm rồi…

Cố Bạch Dã thở dài.

Lái xe vào sân.

Mạng là của mình.

Còn tiểu tổ tông là của cả nhà…

Đại ca, nhị ca, tam tứ ngũ ca!

Phúc này nhường lại cho các anh, có nhận không?

Muốn thì tốt!

Không muốn anh cũng bắt các anh nhận!

Mặc Thiên về đến nhà.

Phát hiện phòng khách rộng lớn của nhà họ Cố… chật kín!

Bao bì, hộp đựng chất đầy sàn, đến mức không còn chỗ đặt chân.

Mấy ông anh vừa thấy Mặc Thiên liền ngay ngắn ngồi thẳng dậy.

Dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng trên mặt ai cũng lộ ra vài phần khó xử.

Dù sao thì… chuyện dỗ dành người khác, bọn họ chưa từng làm bao giờ.

Bầu không khí ngượng ngập kéo dài vài phút.

Cố Hoằng Thâm thấy không ai lên tiếng, làm anh cả, anh đành mở lời trước.

Anh khẽ ho một tiếng: “Thiên Thiên, xem có thích mấy thứ này không.”

Trên sàn toàn là hàng hiệu xa xỉ.

Loại mà ngay cả hộp đựng hay túi xách cũng có thể bán lại với giá cao ngất ngưởng.

Đáng tiếc, Mặc Thiên chẳng nhận ra bất cứ thương hiệu nào.

Cô ngơ ngác nhìn đống đồ dưới đất.

Không hiểu có liên quan gì đến mình.

Cố Thiếu Đình thấy Mặc Thiên đứng đực ra.

Bèn đứng dậy, đi tới phía sau cô, đẩy cô lại gần.

“Thiên Thiên, xem có thích không, không thích thì bảo anh. Đừng khách sáo, nhất là với đại ca, cứ yên tâm mà đòi, em muốn gì anh ấy cũng có thể mua được.”

Chuyện tiêu tiền thế này…

Cố Thiếu Đình không tranh giành nữa.

Dù mấy anh em đều giàu, nhưng độ giàu không cùng đẳng cấp.

Đại ca bây giờ đã thuộc hàng thần tài rồi.

Cố Thiếu Đình dẫn Mặc Thiên mở từng hộp quà.

Quần áo, giày dép, túi xách, lễ phục, trang sức…

Không thiếu thứ gì.

Nhưng sau một lượt trưng bày.

Tiểu nha đầu chỉ buông ba chữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-129-tranh-em-gai-voi-cao-gia.html.]

“Không thích.”

Anh em nhà họ Cố: “……”

Lòng lạnh buốt như gió mùa đông.

Tiểu nha đầu đừng thấy lớn lên ở thôn mà lầm.

Ánh mắt còn đặc biệt hơn người…

Đống đồ này thực ra toàn là những thứ Cố Hương Vi thích.

Quà cáp dành cho con gái vốn là vùng kiến thức mù mịt của anh em nhà họ Cố…

Thế nên, bọn họ dứt khoát lấy nguyên danh sách những thứ Cố Hương Vi từng muốn rồi mua hết một lượt, mỗi thứ thêm một phần.

Có vài món hàng giới hạn, không mua được đúng mẫu, đành chọn loại gần giống nhất.

Và kết quả… đổi lại ba chữ lạnh lùng:

Không thích.

Không gian lặng ngắt vài giây.

Cố Bạch Dã vội lên tiếng hòa giải: “Thiên Thiên, nếu không thích mấy thứ này, vậy có muốn đi chơi không? Lục ca dẫn em đi dự đấu giá nhé?”

Không ai trả lời.

Cố Hoằng Thâm nói: “Có thể đi công ty với anh, mọi người đều nghe lời em.”

“……”

Cố Thiếu Đình: “Lúc Nhị ca dạy học, anh đưa em tới trường, làm quen với nhiều bạn mới.”

“……”

Cố Nam Cảnh: “Hay là đi viện tâm thần với Tam ca? Ờ… ở đó ai cũng nghe lời em, em biết mà…”

“……”

Mặc Thiên không nói một lời, chỉ đứng yên nhìn bọn họ.

Mấy ông anh thất bại toàn tập.

Cố Bắc Thừa nhíu mày, khó xử: “Vậy… Tứ ca dẫn em đi quét sào huyệt tà giáo nữa nhé?”

Câu trả lời vẫn là sự im lặng đến ngột ngạt.

Cố Tinh Thần thấy các anh em đều vô dụng, cuối cùng cũng đến lượt mình ra tay.

Anh tràn đầy tự tin bước tới, khoác vai Mặc Thiên.

“Họ chán quá, theo Ngũ ca đi chơi đi, Ngũ ca giới thiệu cho em mấy anh trai đẹp trong giới giải trí.”

Nói xong, năm người kia lập tức đồng thanh quát:

“Cút!”

Cố Tinh Thần bĩu môi, buông Mặc Thiên ra, lặng lẽ trở về chỗ ngồi.

Sáu anh em lớn thế này, chưa bao giờ thấy khó xử đến vậy.

Làm sao lấy lòng một người mà lại khó thế chứ!

Mặc Thiên nhìn các anh bằng vẻ mặt vô cảm.

Cuối cùng cũng chịu mở miệng:

“Các anh có việc cần nhờ em à?”

“……”

Một câu nói ra đã là đòn chí mạng…

Hóa ra bận rộn nửa ngày trời.

Tiểu nha đầu lại nghĩ họ đang mưu đồ gì đó…

Trời đất chứng giám.

Bọn họ chỉ muốn bồi dưỡng tình cảm anh em thôi mà…

Các anh thở dài.

May mà vẫn còn con át chủ bài.

Lần này chắc chắn không thể tay trắng quay về… phải không…

Cố Thiếu Đình đẩy tới một tủ đựng đồ.

Màu đen tuyền, bề mặt nhung, ánh lên vẻ sang trọng.

“Thiên Thiên, bọn anh không có gì nhờ em. Chỉ là muốn tặng em đồ thôi.”

Nói rồi, anh kéo ngăn tủ ra.

Chỉ thấy bên trong lấp lánh ánh vàng.

Trong khoảnh khắc khiến lòng người rạo rực.

Vàng!

Vàng ròng óng ánh!

Món yêu thích nhất của Mặc Thiên!

Dạo này anh em nhà họ Cố điên cuồng mua vàng đến mức các ngân hàng và tiệm kim hoàn suýt nghi ngờ, không biết có phải đồng tiền sắp mất giá, nên bọn họ mới lao vào tích trữ không…

Nhưng phản ứng như mong đợi lại không xuất hiện.

Mặc Thiên chỉ liếc vàng một cái.

Sau đó ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Không công không nhận lộc, Mặc Thiên không thể lấy. Lấy rồi thì phải làm việc, vậy thà không lấy còn hơn.”

“……”

Sắc mặt anh em nhà họ Cố biến đổi như tắc kè hoa.

Lúc xanh, lúc tím.

Con nha đầu này!

Vấn đề không phải bọn họ có cưng chiều nó hay không!

Mà là nó khiến bọn họ đau lòng đến tận tim gan phèo phổi!

Mặc Thiên chẳng thèm để ý tới vẻ mặt khó coi của các anh.

Không lấy bất cứ thứ gì.

Chỉ xách chiếc túi nhỏ của mình lên, xoay người bước ra ngoài.

“Em đi tìm Kiều Hạc đây, đi nhé, bye bye.”

“Ê, Thiên Thiên!”

Cố Bạch Dã gọi cô lại: “Đồ đã mua rồi, em không cần thì để đâu?”

“Cho Cố Hương Vi.”

“……”

Mấy anh em im lặng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé chạy khỏi nhà họ Cố.

Xuất sư bất lợi…

Trận đầu thất bại…

Vẫn chưa giành lại được con nhóc đáng ghét từ tay con cáo già…

Loading...