Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 122: Người Nhà Họ Cố Tìm Muốn Điên Lên

Cập nhật lúc: 2025-03-25 16:25:32
Lượt xem: 269

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ê, đừng vứt chứ! mà c.h.ế.t thì mở ." Mặc Thiên thuận miệng buông một câu.

Vu Kim hừ lạnh một tiếng.

Ngay đó, đầy tự tin mở chiếc bình đựng thần trùng cổ.

Một , hai , ba

Thật sự mở

Hắn tin, trực tiếp túm lấy chiếc bình, ném mạnh xuống đất.

chiếc bình chỉ lăn lông lốc vài vòng dừng , chút sứt mẻ.

Vu Kim tức giận, nghiến răng: "Ngươi gì?"

"Thả ." Mặc Thiên tinh quái chớp mắt.

Sắc mặt Vu Kim sa sầm.

Con cổ trùng trong bình là thánh cổ của Vu Y Cốc, một báu vật thể giả c.h.ế.t hảo.

Được nuôi dưỡng suốt trăm năm, phạm vi nhiễm độc rộng lớn, thể gây ảo giác và kiểm soát hành vi con .

Một khi mất , dù trăm năm cũng khó thể tìm một con tương tự.

Vu Kim nghiến răng.

"Quăng con nhóc xuống Hàn Đàm, xem nó còn dám phục !"

Người của Vu Y Cốc lập tức kéo Mặc Thiên đến bên một hồ nước đen ngòm.

Chúng dùng một sợi dây dài quấn chặt quanh eo cô.

Sau đó, ném cô xuống.

Hồ nước sâu thẳm, lạnh buốt thấu xương.

Mặc Thiên dây thừng trói chặt, thể vùng vẫy, cứ thế rơi thẳng xuống.

Vừa chạm nước, cả cô run lên bần bật.

Cô vất vả mở mắt , nhưng kịp rõ xung quanh…

Bên ngoài kéo cô lên .

Vu Kim gằn giọng: "Nói ?"

Mặc Thiên lắc lắc nước mặt, nhếch môi: "Lão già, hồ nước của ông âm khí nặng quá."

Sắc mặt Vu Kim càng tối sầm.

"Ném tiếp!"

Đệ tử Vu Y Cốc lập tức hiểu ý, ném Mặc Thiên xuống.

Ném xuống, kéo lên.

Lại ném xuống, kéo lên.

Cứ thế lặp lặp .

Đến thứ tám, ném xuống…

Kéo lên…

Hả?

Không ai?

Các tử Vu Y Cốc đồng loạt xuống hồ.

Sợi dây... đứt ???

Chúng luống cuống chạy về phía Vu Kim: "Sư phụ, … mất !!!"

Nghe , sắc mặt Kiều Hạc lập tức trầm xuống.

Mất ? Là ý gì?

Con nhóc đó suốt ngày sắp chết…

Không lẽ…

Ánh mắt Kiều Hạc tối sầm, lạnh lẽo hơn cả Hàn Đàm.

Mặc Thiên biến mất hồ sâu.

Kiều Hạc Vu Kim bằng ánh mắt sắc bén: "Ra giá . Chỉ cần cứu Mặc Thiên, bao nhiêu cũng trả."

Vu Kim nghiến răng: "Cậu lo giữ mạng !"

Hắn cũng đang tức giận.

Nhìn sợi dây đứt, lập tức tát mỗi tử một cái: "Kéo kiểu gì mà để tuột mất! Còn mau tìm !"

Không ai dám nhảy xuống Hàn Đàm.

Chỗ đó một khi rơi , sẽ thể lên .

Vu Kim cũng điều đó.

Hắn ném hai tử xuống, mà sang ôm lấy bình cổ, cố tìm cách mở nó.

thử đủ cách, chiếc bình vẫn hề nhúc nhích, vững như một hòn đá chết.

Hắn ôm bình cổ, tức đến phát .

Con nhóc c.h.ế.t , thì ai mở bình đây?

Không cho thánh cổ ăn trong một tháng, nó sẽ chết!

Vu Kim tức đến tắc nghẹn, sang Kiều Hạc đầy hung dữ: "Bảo nhà ngươi chuẩn một triệu, tha mạng cho !"

Kiều Hạc lạnh lùng , từng chữ rõ ràng: "Một tỷ, cứu Mặc Thiên."

Vu Kim suýt ngã ngửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-122-nguoi-nha-ho-co-tim-muon-dien-len.html.]

Một tỷ?

Hắn nhầm chứ?

Cả Vu Y Cốc từ đời sang đời khác lừa lọc cũng từng kiếm tiền .

Hắn nghi ngờ Kiều Hạc: "Cậu lừa chứ?"

"Cứu , tiền lập tức tài khoản."

Vu Kim chằm chằm Kiều Hạc.

Hắn Kiều Hạc là ai.

Tiền, tin Kiều Hạc . nhận ngay thì khó .

… đây là một tỷ!

Đánh cược một cũng đáng.

Vu Kim đảo mắt, ngay lập tức chỉ kẻ đang trốn phía : "Ngươi xuống tìm nó. Tìm , xem như chuộc tội. Không tìm , cũng đừng mong lên nữa."

"Khônggg! Sư , gì sai !" Kẻ chỉ mặt sợ xanh cả mặt.

"Ngươi dẫn ngoài Cốc, là phạm quy!"

"Không ! oan uổng mà!"

Tên gào thét.

hai tử khác kéo , lôi thẳng đến bên hồ.

Hắn giãy giụa kêu gào: "Sư ! Chúng là đồng môn! Không thể đối xử với như ! Sư phụ… sư phụ trời linh thiêng—"

Giọng của Vu Tôn ngày càng nhỏ dần…

Cuối cùng, biến mất trong Hàn Đàm…

Nhà họ Cố đang phát điên.

Người !!!

Bọn họ lật tung tất cả camera giám sát, cuối cùng xác định Mặc Thiên rời cùng Kiều Hạc.

Cố Bạch Dã lập tức đến nhà họ Kiều.

Trực tiếp tìm Diệp Phi để đối chất.

"Em gái ? Kiều Nhị đưa em ?"

Diệp Phi cũng , khuôn mặt đầy vết sẹo nhăn , lạnh giọng đáp:

"Vậy thiếu gia nhà ? Tiểu thư nhà , ai cản ? Ngược , còn hỏi, nhị tiểu thư nhà dụ dỗ thiếu gia nhà !"

"Cút !" Cố Bạch Dã chửi thẳng.

Hắn lao đến túm cổ áo Diệp Phi, gằn giọng:

"Kiều Nhị là một con cáo già giảo hoạt, em gái đấu ! Nói! Thiếu gia nhà các ? Nếu dám động một sợi tóc của em gái , cả nhà họ Kiều chuẩn chôn theo !"

Diệp Phi hất tay , khẩy:

"Lục thiếu gia, chẳng Mặc Thiên các tổn thương nên mới bỏ nhà ? Nhà họ Cố cần cô , thế giờ cuống cuồng tìm?"

Bọn họ thì thế, nhưng thực chất cũng lo lắng phát điên.

Thế nhưng… tiểu tổ tông nhà họ Cố, cô chạy !!!

Bên , Cố Bạch Dã đang nổi điên ở nhà họ Kiều.

Bên , năm trai còn của cũng đang nổi điên khắp nơi.

Chỉ một nổi điên.

Tô Như Lan nổi điên, nhưng bà .

Khóc từ sáng đến tối, cũng , gặp ai cũng .

"Con gái khó khăn lắm mới trở về! Mấy đứa thể chấp nhận một đứa em gái nhỏ ?"

"……"

"Chị gái giả mạo cướp phúc phận của nó suốt 20 năm, mà vẫn đủ ?"

"……"

"Các chỉ nghĩ, Hương Vi con của kẻ xa, thế còn ba vô liêm sỉ của nó thì ? Chẳng qua chỉ nó hưởng vinh hoa phú quý mà thôi!"

"……"

"Về sẽ dọn cùng con bé, bao giờ trở nhà họ Cố nữa! Một lũ súc sinh, coi như đẻ sáu bãi phân, bốc mùi xong là hết!"

"……"

Sáu em nhà họ Cố im re.

ai nấy đều cảm thấy oan ức.

Nhất là lão Tứ, lúc đó còn mặt ở nhà, thế mà vẫn chửi ké.

Thực , bọn họ thương Mặc Thiên…

Vịt Bay Lạc Bầy

Mà là thương như thế nào…

Mỗi thấy con bé, bọn họ đều cô chọc tức đến mức bốc khói đầu.

Còn đến chuyện yêu thương, chỉ cần tức c.h.ế.t là lắm .

bây giờ, mất tích , cả sáu em đều hoảng sợ.

Lần mất tích là 20 năm…

Lần mới 20 tiếng thôi…

Đủ đấy…

Tiểu tổ tông , em mau về !!!

Loading...