Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 111: Kiểm tra tâm thần – Quá mức bình thường

Cập nhật lúc: 2025-03-25 00:02:53
Lượt xem: 45

Cố Thiếu Đình bước xuống xe.

Cố Hoằng Thâm chỉ vào cổng viện, ra hiệu cho hắn tự mình vào trong.

Cố Thiếu Đình nhíu mày:

“Đại ca, anh không vào à?”

“Anh đâu có bệnh.”

Cố Thiếu Đình: ”……”

Thế tức là hắn có bệnh à?!

Nhưng mà, bị tức đến mức suýt xuất huyết não thì có thật.

Nghĩ đến Mặc Thiên, hắn lại nhớ câu cô nói hôm qua—

“Tiến triển rất lớn!”

Bộ não của con nhóc này, hoàn toàn không cùng một chiều không gian với người khác!

Cố Thiếu Đình đau đầu, đứng chôn chân trước cổng, không chịu đi.

Nhưng mà, việc vào hay không, không phải do hắn quyết định.

Cố Hoằng Thâm trực tiếp giơ chân, đá mạnh vào m.ô.n.g Cố Thiếu Đình, đạp thẳng hắn vào trong.

“Hôm nay anh nhất định phải thấy báo cáo kiểm tra. Không thấy, ngày mai anh đưa em lên núi Đại Đạo làm đạo sĩ.”

”……”

Cố Thiếu Đình cạn lời.

Cả nhà này chẳng có ai bình thường hết.

Cứ tiếp tục thế này…

Không chừng người bình thường nhất trong nhà họ Cố, sẽ biến thành Mặc Thiên mất thôi…

Đây là khu nội trú của bệnh viện não, không khí cực kỳ yên tĩnh.

So với nơi này, khu khám bệnh phía trước nhộn nhịp hơn hẳn.

Cố Thiếu Đình bước chậm rãi vào trong.

Vừa vòng qua bồn hoa giữa đường, liền thấy Cố Nam Cảnh và Mặc Thiên.

Mặc Thiên ngồi xổm dưới đất, vuốt ve một con ch.ó vàng to.

Tiểu Hắc vui vẻ chạy vòng quanh con chó.

Bình thường nó mập đến mức chỉ có thể lăn.

Hôm nay kỳ lạ ghê, lại chạy được rồi.

Cố Thiếu Đình vừa thấy, liền mỉa mai:

“Tiểu Hắc, mày về nhà rồi hả, vui đến vậy cơ à?”

Ý tứ sâu xa, nói bóng gió.

Chỉ tiếc, người cần hiểu thì không hiểu.

Mặc Thiên ngẩng đầu, nhìn nhị ca.

“Lão Nhị, anh được thả ra rồi à?”

Cô ngồi xổm trên đất, ngước lên nhìn người, đôi mắt đen láy sáng ngời, ánh nhìn hồn nhiên như trẻ con.

Chỉ một ánh mắt này, Cố Thiếu Đình lại mềm lòng.

Con nhóc này thì có thể xấu xa gì chứ.

Nó chỉ đơn thuần là ngốc thôi mà…

Tiếc là, sự đồng cảm của hắn chưa kịp kéo dài ba giây.

Mặc Thiên lại mở miệng.

“Anh với nhị tẩu nói chuyện cả đêm, sắp tái hôn rồi hả?”

Cố Thiếu Đình: ”?”

Tái hôn?!

Thù oán có khi còn nhanh hơn đấy!

Con nhóc này chuyên gia nhắm ngay chỗ đau mà đâm.

Hễ mở miệng, là chắc chắn có người dính đạn.

Dù thế nào cũng có một kẻ bị thương dưới miệng cô.

Cố Thiếu Đình bực bội đầy bụng, không có chỗ xả.

Suy nghĩ một lúc, hắn đi vòng ra sau lưng Cố Nam Cảnh, búng mạnh vào trán lão tam, coi như xả giận.

“Cậu dụ em ấy đến kiểu gì hả?”

Cố Nam Cảnh: ”……”

Hối hận rồi.

Sớm biết thế, nên dắt theo lão Lục.

Như vậy, người bị đánh đã là nó rồi…

Cố Nam Cảnh dắt Mặc Thiên tới, không tốn chút công sức nào.

Bởi vì hắn mua một sợi dây chuyền vàng to như của đại ca đầu gấu đeo.

To bằng ngón trỏ, có thể quấn quanh cổ Mặc Thiên ba vòng.

Có thứ này làm mồi nhử, Mặc Thiên còn có thể không ngoan ngoãn lên xe à?

Cô không chỉ chủ động lên xe, mà còn hỏi tam ca, có nhiệm vụ gì khác cần làm không…

Cố Nam Cảnh kể lại từ đầu đến cuối quá trình lừa Mặc Thiên lên xe cho Cố Thiếu Đình nghe.

Hai người không hẹn mà cùng thở dài.

Cố Hương Vi lớn lên trong nhung lụa, nhìn quen đồ tốt, đàn ông nào cũng chẳng lừa nổi, vì chẳng ai tặng được món quà nào lọt mắt cô cả.

Còn cái nhóc Mặc Thiên này, chỉ cần hai đồng xu là có thể lừa cô lên xe…

Hôm nào mà lại bị người ta bắt về Đại Đạo Sơn, bọn họ cũng không thấy lạ đâu.

Càng nghĩ, hai người anh càng muốn đối xử tốt với con nhóc này một chút.

Kẻo vất vả lắm mới tìm được đường về nhà, rồi lại bị người ta lừa mất…

Ba người đi đến khu nội trú.

Cố Nam Cảnh tự mình dẫn người tới kiểm tra.

Đương nhiên, mọi chỗ đều thông suốt.

Mục kiểm tra đầu tiên – Kiểm tra sức khỏe tâm lý.

Vừa thấy Mặc Thiên đến, bệnh viện liền mở ngay một phòng VIP, chuyên biệt phục vụ cô.

Mặc Thiên rất hợp tác đi vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-111-kiem-tra-tam-than-qua-muc-binh-thuong.html.]

Chỉ mất 40 phút, không chỉ kiểm tra xong, mà cả báo cáo cũng đã có.

Kết luận giám định: Mọi thứ bình thường.

Cố Nam Cảnh nhìn báo cáo, lại nhìn đồng hồ.

Người bình thường làm bài không cũng mất cả buổi.

Còn Mặc Thiên…

Một đứa mù chữ như cô, làm thế nào mà trong 40 phút có thể trả lời hết câu hỏi, thậm chí còn đạt điểm tuyệt đối?

Hơn nữa, kết quả kiểm tra, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Cố Nam Cảnh học y rồi đi làm, tổng cộng chín năm, lần đầu tiên gặp một “người bình thường” mang tính chuẩn mực như vậy.

Hắn nhíu chặt mày, giơ tờ báo cáo lên trước mặt Mặc Thiên.

“Thiên Thiên, mấy câu này, em đều hiểu hết?”

Mặc Thiên: “Không có đọc.”

”?” Cố Nam Cảnh ngơ ngác nhìn cô.

“Thế em làm bài kiểu gì?”

“Dựa vào tính toán chứ sao.”

Mặc Thiên đắc ý xòe tay, chỉ thấy bốn ngón tay viết đầy các ký hiệu—

【A B C D】, 【✓ ✗】, còn có cả 【Có – Không】…

Tóm lại, tất cả đáp án có thể chọn trong bài kiểm tra, cô đều viết lên tay.

Cần gì đọc đề, chỉ cần bấm đốt tay là ra!

Cố Nam Cảnh vừa thấy, lập tức m.á.u dồn lên não.

Khoa học sắp bị huyền học thống trị rồi sao?!

Hắn vò trán, sâu sắc cảm thấy bất lực trước sự hạn chế của y học hiện đại.

Làm phức tạp quá, người ta không làm được.

Làm đơn giản quá, đại tiên lại có thể bấm quẻ!

Cố Nam Cảnh đau đầu, nhưng chẳng còn cách nào, dù sao bài kiểm tra cũng đã hoàn thành.

Hắn đành đặt hy vọng vào các mục kiểm tra tiếp theo.

Vịt Bay Lạc Bầy

Liên tiếp năm hạng mục sau đó.

Mặc Thiên dễ dàng hoàn thành.

Báo cáo kiểm tra của mỗi mục, đều đạt mức xuất sắc.

Cố Nam Cảnh đã siết chặt nắm đấm.

Con nhóc này còn có thể tra ra bình thường, thì chắc chắn là do thiết bị có vấn đề!

Mục cuối cùng – Kiểm tra điện não đồ.

Cần trói c.h.ặ.t t.a.y chân bệnh nhân lên giường, đặt các điện cực vào các vị trí tương ứng trên đầu, rồi thu thập tín hiệu sóng não của họ.

Mặc Thiên đeo sợi dây chuyền vàng to bự, rất ngoan ngoãn.

Cô nằm ngay ngắn trên giường, để bác sĩ trói mình lại.

Cố Nam Cảnh và Cố Thiếu Đình đứng ngoài phòng kiểm tra, chờ đợi.

Không ngờ lần này kiểm tra nhanh bất ngờ.

Hai người còn chưa kịp nói với nhau câu nào, chợt thấy đèn trần trên hành lang bệnh viện chớp chớp hai lần, sau đó “cạch” một tiếng, cả tòa nhà chìm trong bóng tối.

“Mất điện rồi! Mất điện rồi!”

Có người trong hành lang hét lên.

Cố Nam Cảnh phản ứng lại, lập tức đẩy cửa phòng kiểm tra ra.

Chỉ thấy Mặc Thiên tự mình cởi khóa tay chân, bước xuống giường.

Cô sờ lên chỏm tóc nhỏ trên đầu mình, lẩm bẩm:

“Nó giật điện em.”

Cố Nam Cảnh: ”……”

Nó giật điện em, thì em có thể làm cả bệnh viện mất điện luôn à?!

Cố Nam Cảnh suýt bùng nổ.

Con nhóc này đã ăn gian khi làm bài kiểm tra, giờ còn làm cả bệnh viện tê liệt!

Hắn tức đến mức mắt tóe lửa, tại chỗ đi ba vòng, sau đó chỉ vào Mặc Thiên:

“Chờ anh ở khu nội trú, anh kiểm tra riêng cho em!”

Nói xong, hắn đen mặt bỏ đi.

Phải khôi phục nguồn điện ngay.

Bệnh viện tâm thần mà không có hệ thống an ninh điện tử, thì còn ra thể thống gì…

Cố Nam Cảnh đi về phía cầu thang.

Nhưng hắn mới bước được hai bước, lại quay lại.

Hắn đi đến trước mặt nhị ca, nhìn vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa của đối phương, nghiêm túc hừ một tiếng.

“Nhị ca, anh đừng đi.

Anh còn chưa kiểm tra.

Đại ca nói rồi, hôm nay anh không kiểm tra, không được rời khỏi đây.”

Cố Thiếu Đình: “Ợ ——”

Quả nhiên.

Cười càng vui.

Chết càng nhanh…

Mặc Thiên muốn rời đi.

Cố Thiếu Đình đi theo sau.

Mặc Thiên quay đầu nhìn hắn:

“Tam ca không bảo anh ở lại sao?”

“Anh không yên tâm về em.”

Cố Thiếu Đình mặt mày cam chịu số phận.

Mặc Thiên nghi hoặc nhíu mày.

“Không yên tâm cái gì?”

Cố Thiếu Đình:

“Không yên tâm…

Đám bệnh nhân tâm thần kia, sẽ làm em bị thương.”

Loading...