Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 109: Mặc Thiên trộm người đi rồi
Cập nhật lúc: 2025-03-24 16:23:24
Lượt xem: 44
Vạn Kiều không cho vào.
Thế bọn họ bỏ đi à?
Không đời nào.
Nhất là Mặc Thiên, nghe lời chưa bao giờ có liên quan gì đến cô.
Đôi mắt đen láy của cô đảo một vòng, trông như một hạt đậu tinh ranh.
Một lúc sau, khóe môi khẽ nhếch lên đầy gian xảo.
Cô ngoắc tay gọi Cố Thiếu Đình.
Cố Thiếu Đình thấy vậy, nghiêng đầu, chủ động đưa tai qua.
Nhưng hắn cao quá, Mặc Thiên kiễng chân cũng không với tới tai Nhị ca.
Cô cũng chẳng khách sáo, trực tiếp đưa tay kéo, giật tai Cố Thiếu Đình xuống gần miệng mình.
“Em lên lầu trộm người, anh giữ chân đại tẩu.”
Cố Thiếu Đình bị giật đến đau điếng.
Nhưng nghe xong câu này, hắn thậm chí quên cả đau tai.
Hắn lập tức túm chặt cổ tay Mặc Thiên, trước tiên liếc nhìn đại tẩu một cái, xác nhận cô không nghe thấy, mới quay lại nhìn Mặc Thiên.
Vịt Bay Lạc Bầy
Hắn càng siết c.h.ặ.t t.a.y cô hơn, không dám nới lỏng chút nào.
Chỉ sợ sơ suất một cái, lại để cô nhóc này chạy mất.
Cố Thiếu Đình hạ giọng, từng chữ mang theo sự đe dọa:
“Em trộm người cái gì! Không được làm loạn! Để đại tẩu phát hiện, chị ấy lột da em trước, đại ca róc gân em sau.”
Mặc Thiên nghe xong, ngạc nhiên chớp chớp mắt:
“Hai người bọn họ là Diêm Vương sống à?”
Cố Thiếu Đình: “……”
Diêm Vương sống cũng bị em chọc tức c.h.ế.t rồi.
Hắn dùng tay còn lại cảnh cáo mà chỉ vào Mặc Thiên:
“Dù sao cũng không được nhúc nhích, ngoan ngoãn chờ đi. Không còn cách nào thì hãy tính đến chuyện cướp người.”
“Ồ.” Mặc Thiên bất mãn đáp một tiếng.
Một lúc sau, cô lại tung ra một cái mồi nhử:
“Nhị ca, sáng mai em không làm phép được, không còn thời gian nữa. Thế này đi, anh phối hợp với em trộm người, em giúp anh có bước tiến lớn với Nhị tẩu.”
Nghe xong câu này.
Cố Thiếu Đình giật giật lông mày.
Hắn biết mình không nên tin con nhóc này lừa gạt, nhưng cô lại nói Đồng Anh Tư sẽ có tiến triển với hắn…
Con người ấy mà, khi không yêu đương thì chỉ số IQ vẫn còn.
Một khi dính đến tình cảm, đầu óc liền hóa thành cháo loãng.
Cố Thiếu Đình hiếm khi phạm sai lầm.
Hắn nhẹ ho một tiếng:
“Tiến triển thế nào?”
“Ờm…” Mặc Thiên dừng lại vài giây, “Ít nhất sẽ chịu nói chuyện với anh.”
Cố Thiếu Đình: “……”
Nhị ca em không phải người không có tiền đồ đến mức này đâu nhé…
Chỉ vì vợ cũ chịu nói chuyện với anh mà anh đồng ý cho em đi trộm người…
Anh—
Chỉ muốn xem em đoán có chuẩn không thôi!
Cố Thiếu Đình đưa mắt quan sát xung quanh, sau đó mới quay sang Mặc Thiên, hạ giọng hỏi:
“Em tính trộm kiểu gì?”
Mặc Thiên bảo Cố Thiếu Đình không cần quan tâm gì hết.
Chỉ cần giữ chân đại tẩu là được.
Chờ điện thoại của cô rung lên, hắn lập tức ra ngoài lái xe rời đi.
Cố Thiếu Đình đấu tranh nội tâm dữ dội trong năm giây.
Cuối cùng mới thả tay Mặc Thiên ra.
Nghĩ đi nghĩ lại, cùng lắm thì bị đại ca đại tẩu đánh một trận thôi…
Dĩ nhiên, người bị đánh là hắn.
Có mẹ bảo vệ, đại ca đại tẩu ai dám động vào Mặc Thiên chứ…
Cố Thiếu Đình muốn đánh lạc hướng sự chú ý của đại tẩu.
Ngay lập tức tận dụng mọi lời lẽ cảm động lẫn đạo lý, suýt chút nữa biến Vạn thúc thúc thành truyện ma kinh dị.
Vạn Kiều mặt lạnh như sương, một chữ cũng không thèm nói.
Cô chỉ lướt mắt nhìn thời gian trên điện thoại.
Từng giây từng giây, bấm giờ đếm ngược cho Cố Thiếu Đình.
Hai mươi ba phút năm mươi chín giây sau.
Cố Hoằng Thâm đến.
Hắn nhận được tin nhắn của Vạn Kiều: [Em trai nhà anh đến nhà tôi phát điên, mau tới dẫn đi, nếu không tôi giao cho cảnh sát.]
Cố Hoằng Thâm vừa mới đi vớt một người bạn gây họa về, vừa bước chân vào nhà.
Giày còn chưa kịp cởi.
Đã phải ra ngoài vớt Nhị đệ.
Nghĩ lại hai tiếng trước, gặp Cố Thiếu Đình và Mặc Thiên trước cửa nhà họ Cố, còn tưởng bọn họ đi chơi về.
Hóa ra hai đứa nó là chuẩn bị đi làm loạn.
Cố Hoằng Thâm mặt lạnh băng, bước vào phòng khách.
Vừa vào, khí áp trong phòng lại hạ xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-109-mac-thien-trom-nguoi-di-roi.html.]
Vốn dĩ phòng khách đã lạnh hơn tám độ so với bình thường.
Giờ thì sắp thành hầm băng rồi.
Vạn Kiều vừa thấy Cố Hoằng Thâm, đưa mắt liếc sang Cố Thiếu Đình.
“Em trai anh, dẫn đi, phiền anh đưa về quản cho tử tế.”
Ánh mắt Cố Hoằng Thâm sâu thẳm, dán chặt vào Vạn Kiều.
Người thì bước lên phía trước, nhưng ánh nhìn không hề dịch chuyển, cứ thế gim chặt lên người cô.
Tiếc là, Vạn Kiều chẳng thèm để ý đến hắn.
Nói xong câu kia, đến một cái liếc mắt cũng không thèm bố thí.
Hai người này mà chạm mặt, gió lạnh thổi qua nguyên một vùng.
Mọi người xung quanh đều rét run theo.
Cố Thiếu Đình xoa xoa cánh tay.
Ánh mắt hướng lên lầu.
Con nhóc kia lên đó đã hai mươi phút, sao chẳng có động tĩnh gì cả?
Đã trộm được người ra chưa?
Cố Thiếu Đình bắt đầu lo lắng.
Giờ mà đại ca đến, chắc chắn sẽ đuổi bọn họ ra khỏi nhà họ Vạn ngay lập tức, không có chuyện dây dưa thêm dù chỉ một giây.
Cố Hoằng Thâm đi đến trước mặt Cố Thiếu Đình.
Liếc một cái, thấy trên trán em trai còn hằn hai vệt dấu máu.
Hắn thờ ơ giơ tay, chọc chọc lên đầu Cố Thiếu Đình.
“Không đau à?”
Cố Thiếu Đình: “……”
Đau thì làm sao.
Chẳng lẽ còn nói là muốn đánh lại?
Cố Hoằng Thâm chỉ hỏi vậy thôi, thực ra có quan tâm Nhị đệ có ý kiến gì đâu.
Hắn hất cằm về phía cửa:
“Đi thôi. Tổng giám đốc Vạn không chào đón người nhà họ Cố, không hiểu à?”
Nói xong, hắn lại đưa mắt quét một vòng quanh phòng.
“Cậu tự đến à, Mặc Thiên đâu?”
Lúc này, mọi người mới phát hiện Mặc Thiên mất tích.
Sắc mặt Vạn Kiều trầm xuống, lập tức đứng dậy, chạy lên lầu.
Chẳng bao lâu sau, trên lầu vang lên một tiếng quát lạnh lùng:
“Tìm người! Xem con nhóc đó đưa ba tôi đi đâu rồi!”
Cố Thiếu Đình vừa nghe xong, ba chân bốn cẳng chạy.
Giờ đâu còn tâm trí mà lo đại ca nữa.
Hắn phải đi tiếp ứng Mặc Thiên, không biết con nhóc có đưa được Vạn thúc thúc ra ngoài chưa.
Dù có gầy đến đâu, cũng là một người đàn ông, xương cốt nặng lắm chứ không đùa được.
Cố Thiếu Đình vừa chạy ra đến sân.
Thời gian vừa đúng lúc.
Vừa vặn nhìn thấy Mặc Thiên, đang lôi một cái chăn bọc một người ra ngoài.
Hai góc chăn được cô nắm chặt trong tay, hai góc còn lại buộc dây, kéo đi.
Cứ thế, chật vật lôi về phía xe.
Vạn Hưng Đức nằm luôn trên cái chăn.
Cũng may Mặc Thiên không bọc kín luôn, nếu không thì đúng là phiên bản hiện đại của quấn chiếu bó xác…
Cố Thiếu Đình lập tức lao lên giúp.
Bê Vạn Hưng Đức lên xe.
Hắn biết, chuyện này là phạm pháp.
Nhưng đã đến nước này, không còn đường lui.
Chỉ có thể cưỡi lên lưng cọp mà tiến tới.
Bên nhà họ Vạn, tìm khắp một lượt.
Không thấy người đâu.
Camera chỉ quay được cảnh Mặc Thiên lên lầu, còn lại toàn là mảng che mờ…
Lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại Kiều Hạc, Diệp Phi, Cố Hoằng Thâm và Vạn Kiều.
Ánh mắt Vạn Kiều sắc như dao, găm chặt lên người Cố Hoằng Thâm.
“Em trai tốt, em gái tốt của anh đấy! Nhà họ Cố các người có phải phong thủy có vấn đề không? Tiểu thư giả trước kia đã là tai họa, tiểu thư thật bây giờ còn chẳng bằng đồ giả trước đó!”
Mối hận giữa Vạn Kiều với Cố Hương Vi, sâu hơn biển, cao hơn núi.
Hai đứa con cô mất đi, cô còn chưa tính sổ với Cố Hương Vi.
Món nợ này, sớm muộn gì cô cũng phải thanh toán rành mạch.
Cố Hoằng Thâm liếc lạnh sang, áp lực đè nén.
“Chú ý lời lẽ của cô. Nhà họ Cố không đến lượt cô chỉ trỏ.”
Vạn Kiều nghe vậy, cười nhạt.
“Vậy làm ơn bảo người nhà họ Cố các người, đừng có lượn lờ trước mặt tôi. Gây họa rồi, còn sợ bị người ta nói à?”
Nói xong, Vạn Kiều không muốn thấy người nhà họ Cố nữa.
Cô quay người, bước lên lầu.
Quản gia lập tức lên tiếng.
Hướng về những người trong phòng khách, làm một động tác mời.
Vẻ mặt khách sáo đến mức vô cảm.
“Mọi người, trước khi điều tra rõ ràng, xin đừng rời khỏi nhà họ Vạn.”