Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 101: Cô hai, đây là chỗ đàn ông tắm đấy!
Cập nhật lúc: 2025-03-24 15:56:17
Lượt xem: 51
Mặc Thiên ôm bình sứ, bước chân nhẹ tênh xuống lầu.
Người trong nhà tắm nhìn thấy cô từ văn phòng ông chủ đi ra, không ai dám ngăn cản, chỉ kinh ngạc nhìn cô xuống lầu.
Họ cũng không rõ, ông chủ mang một cô gái về từ lúc nào.
Đường đến văn phòng chỉ có một lối.
Ông chủ đã đưa cô vào bằng cách nào???
Dọc đường, Mặc Thiên gặp không ít tiểu lâu la.
Nhưng không thấy kẻ cầm đầu.
Cô chậm rãi dạo quanh nhà tắm, đi đến tận khu vực tắm công cộng trên tầng hai.
Vừa xuất hiện, bên trong lập tức náo loạn.
“Ối giời ơi, nữ lưu manh! Nữ lưu manh!”
Một đám đàn ông cuống cuồng che chắn.
Có kẻ che mông, có kẻ che mặt, có kẻ che “chim”, có kẻ giật luôn khăn của người khác.
Nhìn như một bầy chuột nháo nhác chạy tán loạn.
Lúc này, quản lý Lý nghe thấy tiếng động bên ngoài liền chạy vào.
Vừa vào đã túm lấy Mặc Thiên kéo đi: “Cô là ai? Mau ra ngoài! Nhà tắm của chúng tôi không có hồ nước dành cho nữ!”
Mặc Thiên hất tay hắn ra, giơ bình sứ trong tay lên lắc lắc: “Bình sứ này của các người à?”
Quản lý Lý vốn không để ý đến cái bình, nhưng nghe cô hỏi thì liếc mắt nhìn qua.
Vừa thấy rõ, suýt nữa hắn khuỵu chân.
“Trời ơi, ai cho cô động vào bình thần của ông chủ chúng tôi! Mau đưa đây! Tôi đếm đến ba, hoặc trả bình, hoặc vào tù, tự chọn đi!”
Con nhóc c.h.ế.t tiệt này, thật sự coi nhà tắm của bọn họ là chỗ hiền lành chắc?
Nếu không phải vì bây giờ khách đang đông, thì cô ta vào được dễ, nhưng ra khỏi đây lại không dễ vậy đâu.
Nhìn sắc đẹp này, nếu đưa cho một ông trùm nào đó chơi một chút, bọn họ ít nhất cũng kiếm được mấy chục vạn.
Quản lý Lý cười khẩy, giơ ba ngón tay lên.
Chuẩn bị đếm.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng—
BỐP!
Hắn ăn trọn một cái tát trời giáng.
“Mẹ kiếp, chó mù nhìn ai đấy!”
Quản lý Lý lảo đảo suýt ngã.
Vừa định chửi lại.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên—
Lập tức im bặt.
Hắn không dám đắc tội với người trước mặt.
Quản lý Lý xoa mặt, đành phải nuốt cơn giận xuống, cười gượng: “Anh Vũ, con nhóc này ăn cắp đồ của ông chủ chúng ta!”
“Ăn cắp cái gì mà ăn cắp! Cô hai nhà chúng ta đã chọn, thì chính là của cô hai!”
Anh Vũ lườm hắn một cái rõ to.
Nhưng khi quay sang đối mặt với Mặc Thiên, gương mặt lập tức nở nụ cười như gió xuân:
“Ấy chà, cô hai ơi, đây là chỗ đàn ông tắm rửa, sao cô lại vào đây vậy!”
Mặc Thiên nhìn mặt hắn, không nhận ra.
Nhưng vừa thấy chiếc nhẫn vàng to trên tay hắn, liền nhớ ngay.
Hóa ra là tên từng định trêu ghẹo cô trong quán bar.
Mặc Thiên lập tức ồ một tiếng: “Ồ, là anh à, tên lưu manh hạ lưu.”
Anh Vũ: “…”
Mẹ nó, cái ấn tượng này, chắc cả đời cô hai không quên được…
Nhưng hắn lại đổi giọng nịnh nọt, nói bằng âm điệu the thé như thái giám:
“Đúng đúng đúng, chính là tôi! Cô hai ơi, nếu cô muốn tắm, tôi sẽ đuổi hết đám đàn ông hôi hám này đi cho cô!”
Anh Vũ biết rõ sự lợi hại của Mặc Thiên.
Hắn tuyệt đối không ngu như đám kia.
Bày trò trước mặt cô hai?
Cô hai vả cho lệch mặt ngay!
Anh Vũ dù sao cũng là “con nợ” khét tiếng của thành phố Thượng Kinh.
Không có chút bản lĩnh, làm sao đòi tiền cho đám ông chủ được.
Quản lý Lý thì mơ hồ.
Con nhóc này là ai?
Sao có thể khiến anh Vũ lúc nào cũng ngang ngược phải cúi đầu nghe lời???
Hắn không dám tự quyết, liền ra hiệu cho đàn em.
Tình huống này, phải mời cấp trên ra giải quyết…
Rất nhanh, một người đàn ông đầu trọc xuất hiện trong khu tắm, trên tay dắt theo một con chó.
Hắn mặc áo choàng đen, dù cách một lớp vải vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp cuồn cuộn, giữa chân mày tràn ngập sát khí, còn giống dân xã hội đen hơn cả anh Vũ.
Bản thân hắn đã cực kỳ đáng sợ.
Nhưng con ch.ó trong tay hắn còn đáng sợ hơn.
Lông đen pha nâu, bóng loáng như được mài, răng nanh sắc bén lộ ra, ánh mắt hung dữ như một con dã thú lâu ngày chưa được ăn thịt, tràn đầy sát khí muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Một người một chó, khí thế ngút trời.
Mấy ông trần truồng trong nhà tắm sợ quá vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Chỉ hận không thể chui tọt vào tường mà trốn.
Người đàn ông đầu trọc nhếch môi cười nhạt, cười như không cười.
Quản lý Lý vội vàng đứng ra trấn an khách.
“Đây là chó bảo vệ của nhà tắm chúng tôi! Các vị khách quý, đừng sợ, đảm bảo nó không cắn người!”
Khách vừa nghe vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-101-co-hai-day-la-cho-dan-ong-tam-day.html.]
Cũng chỉ thở phào được một chút xíu.
Nhưng vẫn không dám tiến lên.
Thậm chí còn vội vàng tìm chổi, cây lau nhà để thủ sẵn trước ngực, phòng ngừa con ch.ó xông đến cắn…
Vừa nhìn thấy con ch.ó kia, Mặc Thiên liền ôm Tiểu Hắc, ngồi xổm xuống.
“Tiểu Hắc, mau nhìn kìa, cún con!”
“!!!”
Đám đàn ông trong nhà tắm trợn mắt suýt rớt tròng.
Cún? Con?
Con nhóc này có hiểu thế nào là “cún con” không đấy…?
IQ kiểu gì mà sống được đến giờ vậy?
Người đàn ông đầu trọc khinh bỉ nhìn Mặc Thiên.
“Đúng là không thấy quan tài chưa đổ lệ. Tao cho mày một cơ hội nữa, đưa bình cho tao, ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu xin lỗi ông chủ bọn tao, tao có thể tha cho mày, không thả chó cắn.”
Mặc Thiên: “Cứ thả đi.”
“……”
Nhà tắm lập tức im phăng phắc.
Con nhóc này chơi bài ngược à?
Chẳng phải lúc này nên mặc cả chút sao…?
Nhìn bộ răng thép của con ch.ó kia xem, một cú cắn thôi là toi mạng đấy…
Người đàn ông đầu trọc nhếch mép cười khẩy.
Hắn vỗ nhẹ lên lưng con ch.ó lớn.
“Bá Vương, có người đến gây sự, có phải nên dạy dỗ một chút không?”
Ác khuyển nhe răng gầm gừ, cổ họng phát ra tiếng sôi ùng ục.
Ánh mắt nó sáng rực lên, như dã thú lâu ngày chưa được ăn thịt, cuối cùng cũng thấy mồi ngon.
Người đàn ông đầu trọc cười nhếch mép, cởi dây xích của Bá Vương.
Nhà tắm đồng loạt vang lên một tràng hít khí lạnh.
“Xì——”
Anh Vũ vẫn đứng bên cạnh Mặc Thiên.
Mặt mũi hoảng hốt, “Cô hai, quân tử không đứng dưới mái hiên nguy hiểm, chạy mau đi!”
Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn hắn.
Vỗ vỗ vào bụng Tiểu Hắc, “Mèo của tôi lợi hại lắm.”
Anh Vũ nhìn lại, thấy con mèo đen thui như cục than, béo ú tròn vo.
Mà bên kia ác khuyển sắp lao đến rồi.
Nó vẫn nghển bụng lên trời, mắt lim dim, ung dung nằm lười ra đất…
Đúng là chủ nào tớ nấy.
Vịt Bay Lạc Bầy
Chẳng đứa nào bình thường hết!
Anh Vũ muốn nịnh nọt cô hai, nhưng cũng không muốn mất mạng…
Ác khuyển chỉ còn cách vài bước chân.
Anh Vũ đập mạnh vào đùi, “Cô hai, tôi sợ chó lắm, xin lỗi nhé!”
Nói xong, vắt chân lên cổ chạy mất.
Cứ như lắp hẳn động cơ phản lực vào chân, trong nháy mắt đã chui tọt vào đám đàn ông phía sau.
Cùng lúc đó, mọi người đột nhiên hét lên thất thanh.
Anh Vũ vội quay đầu lại.
Chỉ thấy Bá Vương nhảy vọt lên không trung, lao thẳng về phía Mặc Thiên.
Hàm nó mở to, lộ ra bộ răng sắc như thép, ánh lên tia lạnh lẽo.
Sát khí ngập tràn.
Đám người xem thót tim.
Cô gái xinh đẹp này… xong đời rồi.
Nhưng cảnh m.á.u me họ tưởng tượng lại không xảy ra—
Ngay khoảnh khắc Bá Vương sắp cắn tới Mặc Thiên, bỗng vang lên một tiếng mèo kêu khe khẽ:
“Meo~”
Giọng non nớt, như vừa ngủ dậy, vươn vai lười biếng mà kêu một tiếng.
Chỉ một tiếng thôi.
Bá Vương lập tức ngoặt cổ chín mươi độ.
Lao thẳng vào bức tường.
“Bịch!”
Đầu nó đập mạnh vào tường.
Rồi lại “phịch” một tiếng, cả con ch.ó bật ngược xuống sàn.
Mọi người trợn tròn mắt nhìn.
Con chó hung dữ vừa nãy… giờ chẳng còn chút uy phong nào, cổ vẹo hẳn sang một bên.
“Ôi giời, c.h.ế.t rồi à? Nó c.h.ế.t rồi sao?” Người xem kinh ngạc thốt lên.
Nhưng không ngờ, Bá Vương chưa chết.
Không những chưa chết, mà còn lết lết trên sàn, trườn tới chân Mặc Thiên và Tiểu Hắc.
Lúc thì cọ cọ vào người cô.
Lúc lại dụi dụi vào mèo béo…
Cái đuôi ngoáy như con lắc đồng hồ…
Người xem há hốc mồm, suýt trật khớp hàm.
Họ đồng loạt quay sang nhìn Anh Vũ.
Anh Vũ đần mặt gật đầu.
“… Cô hai… đúng là cô hai…”