5.
 
Người  ngự kiếm mà đến, áo quần bay phấp phới.
Kiếm khí mênh mông, tựa hồ  x/é to/ạc bầu trời thành một khe nứt.
Đợi khi  rõ dung mạo  tới,  bỗng ngẩn ngơ.
Là Hoắc Cát!
Ta   gã      gặp chuyện, nhưng tông môn đông đảo  đang ở đây, gã nhất định  thể cứu  ,   chừng còn   liên lụy,  xử lý như đồng minh ma tộc.
Ta  thể phát  tiếng, chỉ  thể li/ều m/ạng lắc đầu.
Đừng tới đây!
Mọi  nhao nhao rút kiếm, bày  tư thế đón địch.
Hoắc Cát đáp xuống đài xét xử,  thẳng về phía .
 
Chân gã vẫn  khập khiễng, nhưng khí thế  khác hẳn thường ngày. Trong tay gã vẫn là thanh kiếm cũ kỹ xám xịt  rỉ sét . Gã liếc  Tô Mạn một cái,  nâng tay đút cho nàng một viên đan dược.
Khí tức hỗn loạn của Tô Mạn dần dần bình  .
"Đứng ! Ngươi là ai?"
Kỳ Cảnh bước tới, rút kiếm chỉ  Hoắc Cát.
Đôi mắt vốn ôn hòa tùy tiện của Hoắc Cát, giờ đây  tràn ngập sự lạnh lẽo thấu xương, sự lạnh lẽo  đặc quánh đến mức dường như  thể ngưng tụ thành thực thể.
Gã chỉ  thẳng Kỳ Cảnh,  liền thấy tay Kỳ Cảnh run lên, theo bản năng lùi  một bước, nhưng vẫn cứng miệng.
"Bước thêm một bước nữa,  sẽ  khách khí!"
Hoắc Cát  khẩy một tiếng: "Thằng nhóc ranh, cũng dám cản ."
"Ngươi!"
 
Kỳ Cảnh  mệnh danh là thiên tài kiếm đạo, từ nhỏ     ca tụng, khi nào từng chịu ủy khuất như . Giờ phút  cũng chẳng màng lễ nghi phép tắc, trực tiếp  tay với Hoắc Cát.
Thấy thanh kiếm sắp đ/âm  n.g.ự.c Hoắc Cát,  sốt ruột nhưng  thốt nên lời.
Các  tử  đài càng bàn tán xôn xao.
"Người  cũng quá cuồng vọng , dám bất kính với Tôn thượng!"
"Tôn thượng hiện là top mười bảng kiếm tu, há  để một tên qu/è khinh nhờn?"
"Các ngươi nghĩ tên q/uè   thể đỡ  mấy chiêu?"
"Nhiều nhất là ba chiêu..."
...... 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-o-tu-tien-gioi-mo-quan-com-ba-dong/chuong-5.html.]
Chưởng môn  thực lực mạnh hơn một chút cũng  hề  ý định  tay, dường như cảm thấy Kỳ Cảnh  nắm chắc phần thắng.
Mũi kiếm cách n.g.ự.c Hoắc Cát  đầy một tấc, khóe miệng Kỳ Cảnh nhếch lên một nụ  lạnh lùng khinh bỉ.
 , Hoắc Cát chỉ khẽ liếc mắt, dùng vỏn vẹn hai ngón tay chặn  thanh kiếm của Kỳ Cảnh. Một đòn  lực của tu sĩ Đại Thừa kỳ,   hóa giải dễ dàng đến thế.
"Không thể nào!"
Kỳ Cảnh tràn đầy kinh ngạc,  rút kiếm  để  nữa  tay, nhưng Hoắc Cát dường như chỉ  dùng sức, thanh thần binh "Sương Tuyết" lẫy lừng   vỡ nát thành những mảnh sắt vụn.
Dưới đài vang lên một tràng tiếng hít thở,   đều rùng .
Thực tế và tưởng tượng của họ quá khác biệt, thiên tài  thua một tên qu/è, còn là thua  .
"Không thể nào...  thể nào..."
 
Kỳ Cảnh lẩm bẩm,   từng  s/ỉ nhụ/c như , nhất thời  thể chấp nhận.
Chưởng môn lúc  cũng nhận  điều bất thường, thực lực của Hoắc Cát e rằng ngay cả  cũng  thể đối phó.
Hắn bước lên một bước,  mặt hữu ý vô ý mang theo một tia lấy lòng.
"Vị đạo hữu ,  thấy ngươi thực lực phi phàm, chắc hẳn cũng là  trong chính đạo, hà cớ gì  che chở cho hai ma nữ hại  ."
Chưởng môn  , ánh mắt lướt qua .
Hoắc Cát khinh bỉ lùi  một bước, tránh khỏi cánh tay sắp đặt lên vai  của chưởng môn.
"Ta thấy ngươi cũng già , mắt cũng m/ù, ngay cả việc nàng  kẻ  tâm cơ ti/êm ma khí  cũng   ."
 
editor: bemeobosua
 
Dưới đài xôn xao bàn tán, sắc mặt Kỳ Cảnh lập tức tái nhợt.
"Ti/êm ma khí ?"
"Ý gì? Chẳng lẽ bọn họ  oan?"
"Vu khống? Chẳng lẽ là..."
Người  tử đó vội vàng lặng thinh, ánh mắt dò xét  về phía Kỳ Cảnh ở một góc. Thấy Kỳ Cảnh  chú ý đến ,  mới thở phào nhẹ nhõm. Ân oán cừu hận giữa những tiên nhân như , há là chuyện một  tử tông môn nhỏ bé như   thể tùy tiện bàn luận? Không khéo  m/ất mạ/ng.
"Nói càn!"
Kỳ Cảnh vượt qua chưởng môn, trong mắt bớt  vài phần sợ hãi, ánh mắt  thẳng Hoắc Cát.
"Hôm nay, hai kẻ b/ại ho/ại , nhất định   x/ử t/ử ngay tại chỗ, nếu  hậu họa khôn lường!"
Hoắc Cát nhếch môi,  hề nhượng bộ.
"Nếu  cố chấp đưa họ  thì ?"
"Vậy thì  vượt qua   !"