3.
 
Vết ấn  tay nóng bỏng như lửa đốt,  cố chịu đựng cơn đau kịch liệt mà trở về phòng ngủ.
Sau khi  tông môn trục xuất, sư tôn  tự tay khắc dấu ấn  lên  . Chỉ cần vận chuyển linh lực, liền sẽ  phản phệ. Ta lấy một viên đan dược trong bình  nuốt xuống, khí tức mới dần bình .
Cửa phòng chợt mở,  cảm nhận  d/ao động linh lực quen thuộc.
"Sư tôn đại giá quang lâm,  tử  thất nghênh."
Ta hướng về một phía hành lễ, nơi đó dần hiện  một bóng . Người tới bạch y bạch phát, dung mạo tuấn mỹ,  hình thon dài, cử chỉ động tác đều mang theo d/ao động linh lực phi phàm.
Kỳ Cảnh khẽ nhíu mày: "Ngươi    núi tự tiện động dùng linh lực là đại kỵ ?"
Ta cúi đầu: "Đệ tử ."
 
"Tr/ộm tập ma đạo,   hối cải, bản tôn    tử như ngươi."
Ta im lặng  , tâm trí   bời.
 "Chẳng  sư tôn tìm   chuyện gì?"
"Ngươi sống  đến giờ, đều là nhờ công lao của sư  ngươi. Giờ nàng nguy kịch, lấy linh căn của ngươi để cứu nàng, ngươi  bằng lòng ?"
Lời của Kỳ Cảnh khiến  ngây  trong khoảnh khắc,   như rơi  hầm băng.
Giọng điệu của  mang theo uy hi/ếp, vết ấn nơi cổ tay âm ỉ đau đớn,  ,    đến để hỏi ý kiến ,  là đến để mang  ,    quyền lựa chọn.
"Xin cho phép  tử từ biệt bằng hữu, một lát thôi."
Ta dùng giọng điệu gần như van nài, ánh mắt  về phía .
Kỳ Cảnh gật đầu,  xuống sập.
Ta thở  một , bước  sân tiền sảnh. Hoắc Cát đang cầm bánh ăn ngấu nghiến. Lữ Hái đang gắp thức ăn cho Mặc Ngọc, thấy  đến vội vàng  bếp bưng  một bát cháo.
"A Thất, mau  ăn cơm, hôm nay  món chân giò hầm ngươi thích nhất."
 
Ta  xuống ghế đá, Hoắc Cát miệng đầy cơm, mơ hồ :
 "A Thất,   rèn cho ngươi một thanh kiếm,  bữa ăn ngươi xem  thuận tay ."
Ta dùng thìa khuấy bát cháo trong tay,   lời nào. Lữ Hái đưa tay gắp cho  một miếng thịt: 
"A Thất, áo đông đặt ở tiệm may Từ thị ngày mai sẽ  mang đến,  đặc biệt chọn kiểu dáng các cô nương đều thích, ngươi nhất định sẽ ưng."
Chua xót và đau buồn gần như nhấn chìm  đến khó thở, bát cháo ngọt ngày thường  miệng  đắng chát.
Hoắc Cát  cho  xem gã múa kiếm, gã  gã bây giờ còn nhiều sơ hở, đợi đến khi  mỹ  tì vết sẽ biểu diễn cho  xem.
Lữ Hái từng là vũ nương,  mà   đầu bếp ở quán cơm, ngày ngày đối mặt với củi gạo dầu muối. Ta giấu nàng, bảo thợ may Từ thị  thêm một bộ vũ phục nàng thích nhất, vốn dĩ ngày mai là  thể mang đến.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-o-tu-tien-gioi-mo-quan-com-ba-dong/chuong-3.html.]
Giờ đây   còn  thể thấy Hoắc Cát múa kiếm, Lữ Hái múa vũ. Không thể thấy Mặc Ngọc hồi phục, thậm chí  thể gặp hai lão ngoan đồng   cuối.
"Ta   ."
Tựa như một viên đá nhỏ  ném  mặt hồ phẳng lặng, ba  đồng loạt  về phía .
Mặc Ngọc là  đầu tiên nắm lấy tay : "Tiểu Thất tỷ tỷ, tỷ   ?"
Ta cảm nhận  bàn tay nhỏ bé của nó run rẩy, giọng  cũng lộ rõ vẻ căng thẳng.
"Yên tâm ,   nhanh sẽ trở về."
Ta xoa đầu nó, đưa cho Lữ Hái một cái bình: "Đây là linh lực  ngưng tụ thành, Mặc Ngọc  khỏe thì cho nó uống một viên. Ta  chút việc cần xử lý,  thời gian  quán cơm nhờ các ngươi lo liệu."
Hoắc Cát trở về phòng lấy  một thanh kiếm đưa cho : "Mang theo nó ."
Ta gật đầu, vươn tay vuốt ve  kiếm.
 
editor: bemeobosua
 
"Ngày mai hẵng   ? Mang theo áo đông nữa."
Lữ Hái  đến cạnh ,  lắc đầu: "Bây giờ   ,   đến đón ."
"Các ngươi  cần tiễn , vị   thích gặp ."
Ta đeo kiếm lên lưng, Lữ Hái  lấy  thêm chút đồ ăn.
"Sao đột ngột ? Bao lâu mới trở về?"
"Không  tỷ tỷ ."
Mặc Ngọc ôm lấy eo , bĩu môi.
Lữ Hái kéo Mặc Ngọc : "Tiểu Thất tỷ tỷ cũng  việc   của ,   vô tri như ."
Ta cất kỹ đồ đạc, hạ quyết tâm   đầu , nhưng ngay khoảnh khắc bước qua ngưỡng cửa,  vẫn ngoảnh đầu  Hoắc Cát.
"Ngươi  thể múa kiếm cho  xem một chút ?"
 
Hoắc Cát gãi đầu: "Ngươi trở về  xem,  còn   thuần thục."
Giấu  sự thất vọng, trong ánh mắt dõi theo của ba ,  bước  khỏi cánh cửa lớn.
"Sớm trở về nhé, A Thất."
Lữ Hái lớn tiếng gọi, hai  còn , một lớn một nhỏ, cũng hùa theo.
Ta cứng đờ trong chốc lát, lưng  về phía họ, vươn tay vẫy vẫy.
"Sẽ về."