Ta Ở Liêu Trai Tu Công Đức - Chương 44: Ngưng Khí

Cập nhật lúc: 2025-08-24 09:50:46
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vầng trăng trong bụng sinh tròn như mâm ngọc, lấy đan điền thiên địa luân chuyển, dẫn dắt linh khí giữa trời đất.

Tuy nhiên, trăng trời lặn. Đan điền chân khí tạo từ nguyệt hoa để dẫn dắt, linh khí đất trời chỉ lướt qua thể một lượt tan .

Dẫu , Ngưng Khí Cảnh rốt cuộc cũng thành.

Tống Ngọc Thiện nội thị đan điền, tiểu thiên địa trong đan điền, trong lòng tràn đầy hoan hỷ.

"Kim thúc, tiến giai !" Việc đầu tiên khi kết thúc tu luyện là chia sẻ niềm vui với Kim Đại đang canh chừng bên cạnh.

"Chúc mừng tiểu thư," Kim Đại cũng mừng rỡ kém, tiểu thư khổ luyện suốt một năm, cuối cùng thành tựu.

Ngỗng Đại Bạch dùng đầu húc Tống Ngọc Thiện: “Cạc cạc?"

Thế còn nó thì ?

Tống Ngọc Thiện dở dở xoa xoa cái cổ thon dài của nó: "Đại Bạch, Ngưng Khí, cũng đồng nghĩa ba trăm năm thọ nguyên!"

Ngỗng Đại Bạch lúc mới hài lòng.

"Tiếc là tạm thời vẫn thể học thuật pháp."

Tống Ngọc Thiện thở dài một tiếng. Đan điền của nàng vẫn trống rỗng, lấy một luồng chân khí.

Tâm pháp là gốc rễ tu hành của tu sĩ.

Linh khí trong thiên địa muôn hình vạn trạng, luôn biến đổi ngừng.

Tuy tất cả tâm pháp đều thể hấp dẫn linh khí đất trời để bổ sung chân khí tiêu hao, nhưng mỗi tâm pháp chỉ thể hấp thu và ngưng luyện một loại linh khí, hóa thành chân khí của bản , từ đó tăng tiến tu vi.

《Nguyệt Hoa Tâm Pháp》 chính là tương ứng với nguyệt hoa chi lực.

Tu sĩ tu luyện môn tâm pháp chỉ thể dựa việc hấp thu nguyệt hoa chi lực để ngưng tụ chân khí, khiến nó hình thành khí trong đan điền.

Khi khí , dù nguyệt hoa chi lực, cũng thể tùy thời mượn linh khí đất trời để bổ sung chân khí tiêu hao, nhưng tốc độ sẽ chậm hơn nhiều so với lúc nguyệt hoa nồng đậm.

Hiện tại là đêm Ba mươi, đó mùng một, mùng hai, ban đêm đều trăng, cũng sẽ nguyệt hoa chi lực để tu luyện.

Tống Ngọc Thiện dù lập tức khai khí để tu luyện thuật pháp, nhưng cũng thể vội vàng.

Đặc biệt, Kiến Văn Lục của bà bà , khi bước Ngưng Khí cảnh, tu hành đầu tiên để khai khí là vô cùng quan trọng. Tốt nhất nên chọn thời gian địa phương linh khí tương ứng với tâm pháp tu luyện của bản .

Số lượng khí càng nhiều, đan điền dung nạp chân khí càng lớn.

Chỉ những thành công khai chín khí trở lên mới hi vọng tiến giai Ngưng Thức cảnh.

Số lượng khí chịu ảnh hưởng bởi thiên phú cùng cảnh chung quanh.

Một nơi thích hợp để vận hành tâm pháp, linh khí nồng đậm chính là cảnh thuận lợi nhất.

Đối với những tu luyện 《Nguyệt Hoa Tâm Pháp》 như họ, thời điểm thích hợp nhất để khai khí là rằm tháng Tám, khi nguyệt hoa nồng đậm nhất trong năm.

Nói cách khác, nàng còn đợi hơn nửa năm nữa. Cũng chẳng cách nào khác, chỉ để khi thể khai mở nhiều khí hơn.

Dĩ nhiên, khí khai càng nhiều, lấp đầy càng tốn nhiều chân khí, tiến cảnh Ngưng Khí khi sẽ chậm trễ hơn.

Nếu lượng quá nhiều, lý thuyết mà , e rằng kịp lấp đầy đến thọ chung, từ đó dừng bước ở Ngưng Khí.

Bất quá, phần lớn tu sĩ cần lo ngại chuyện khí của quá nhiều. Số khai khí đủ chín thì nhiều, còn những khí quá nhiều đến mức ảnh hưởng đến việc tiến giai thì hiếm .

Những như , phần lớn thường là khi khai khí sử dụng thiên tài địa bảo hiếm , dùng vật tăng tốc tu luyện. Đến khi bảo vật tiêu hao hết, tốc độ tu luyện tự theo kịp lượng khí , còn bảo vật phụ trợ, lúc mới vướng chướng ngại.

Trong Kiến Văn Lục, ghi, nhiều đại tông môn sẽ chuẩn thiên tài địa bảo để hỗ trợ tử hoặc hậu bối thiên tư trác tuyệt khai khí , chỉ vì lãng phí thiên phú.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-o-lieu-trai-tu-cong-duc/chuong-44-ngung-khi.html.]

họ cũng lo lắng thiên tài tự cho là giỏi, quá tham lam, lạm dụng thiên tài địa bảo, cuối cùng cả đời thể tiến giai, nên dùng ví dụ đó để cảnh tỉnh hậu bối.

Thông thường, họ sẽ dùng bảo vật hỗ trợ . Sau khi nắm tốc độ ngưng tụ khí của bản , thì dùng bảo vật hỗ trợ để tăng tốc độ ngưng tụ lên từ hai đến năm phần là nhất.

Tống Ngọc Thiện cảm thấy công đức mà nàng dùng để hỗ trợ tu hành, về mặt hiệu quả cũng tương tự như thiên tài địa bảo.

Bà bà nàng thiên phú cực , lượng khí của nàng hẳn là cần lo lắng sẽ ít hơn chín.

Ngược , nàng suy nghĩ xem nếu quá nhiều thì , nên tuân theo quy tắc tăng thêm hai đến năm phần ?

Còn hơn nửa năm nữa mới đến rằm tháng Tám, nàng thể từ từ suy nghĩ.

------

Đông xuân đến, mưa xuân lất phất.

Lại một ngày nghỉ, Tĩnh Nương ở tiệm, Tống Ngọc Thiện tự trông coi. Trong tiếng mưa rả rích, xen lẫn tiếng “cạc cạc cạc” sách của ngỗng Đại Bạch, nàng biên soạn quyển vỡ lòng thứ hai cho yêu quái — 《Thiên Tự Văn》.

Chợt tiếng bước chân giẫm nước từ xa đến gần, Tống Ngọc Thiện ngẩng đầu cửa, liền thấy dáng hình quen thuộc: nón lá áo tơi, hai chiếc rương gỗ to, dáng vẻ co ro ...

Tốt quá, vẫn là thiếu niên bán hàng rong đó.

Hai năm , đến Trung Thu, nào cũng ngày mưa, nào cũng vặn gặp nàng tự trông coi cửa tiệm, thật sự là duyên phận kỳ lạ.

"Năm nay đến sớm hơn năm?" Tống Ngọc Thiện thuần thục rót cho một chén nóng pha đường.

Thiếu niên bán hàng rong hít hít mũi, nhận lấy chén nước đường ấm. Lén ngỗng Đại Bạch đang " cạc cạc cạc" sách trong tiệm, nhỏ giọng : "Lần là cố ý đến tìm Tống tiểu thư."

"Ồ?" Tống Ngọc Thiện chút ngạc nhiên. Bọn họ đến nay mới gặp ba , chỉ ba mượn chỗ trú mưa, đặc biệt đến tìm nàng?

Thiếu niên bán hàng rong trân trọng uống hết chén nước đường nóng, đặt bát trở khay, chậm rãi :

"Năm ngoái tuyết lớn, lò nung trong làng tuyết đè hỏng . Sau sẽ còn đồ gốm để bán nữa. Nhớ Tống tiểu thư yêu thích gốm trong thôn, nên đặc biệt đến đây để từ biệt. Sau lẽ sẽ đến huyện Phù Thủy nữa."

Nói , thiếu niên bán hàng rong mở rương, lấy món đồ duy nhất bên trong: một cái chậu cá nhỏ hình mèo, bụng lớn tròn phình.

"Đây là một trong những món đồ gốm nhất trong thôn từ năm ngoái, xin tặng tiểu thư."

Cái chậu cá nhỏ thật đáng yêu, giống như một con mèo nhỏ đang nghiêng, Tống Ngọc Thiện yêu thích, bất giác đưa tay nhận lấy. Nhận xong mới sực nhớ, trong lòng thoáng ngượng ngập:

"Ta thực sự thích cái chậu cá , nhưng thể nhận . Cứ giá , sẽ mua."

"Không cần, cần!" Thiếu niên bán hàng rong liên tục lắc đầu: "Chỉ cần tiểu thư chăm sóc cái chậu cá , thôn chúng vô cùng cảm kích ."

Nói , khẽ nhấc đòn gánh, lao màn mưa, thoắt cái biến mất nơi đầu ngõ.

Tống Ngọc Thiện ôm chậu cá nhỏ mà dở dở : "Làm gì ai từ biệt như chứ?"

Nàng thực ngờ, chỉ bởi hai thiện ý cho thiếu niên bán hàng rong trú mưa, thế mà ghi tạc trong lòng, còn cố ý đem vật đưa đến.

Một chuyện nhỏ như , nàng còn để tâm, khác ghi nhớ trong lòng, còn ngại đường xa đến báo đáp. Quả thật khiến lòng ấm áp, cũng khỏi cảm thấy thiếu niên quá đỗi đáng yêu.

Nếu , hai mua đồ của , nàng chẳng nên mặc cả . Với một như , để kiếm thêm chút lợi tức cũng .

Tâm tình nàng cũng bởi khúc nhạc đệm mà trở nên khoan khoái.

Ai ngờ, cúi đầu xuống , Tống Ngọc Thiện lập tức ngây : "!!!"

"Meo ô ~"

Cái chậu cá hình con mèo trong tay từ lúc nào biến thành một con mèo cam thật sự. Cái chân mềm mại của nó đang cào nhẹ tay nàng, đôi mắt tròn xoe vô tội, kêu lên một tiếng thật non nớt.

Cái chậu cá "to đùng" của nàng ? Sao biến thành mèo?

Thiếu niên bán hàng rong ! Mau đây cho !

Loading...