Ta Mỗi Ngày Đều Ở Tiệm Đồ Cổ Hóng Tin Nóng - Chương 149

Cập nhật lúc: 2025-08-18 07:43:11
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Khê thu hồi tầm mắt, về phía nhóc vàng óng ánh mặt. “Ngươi tên là Kim Bảo? “

“Kim Bảo kinh ngạc Giang Khê: “Sao cô ?”

thấy ,” Giang Khê hồi tưởng những hình ảnh trong đầu, : “Có một ông lão trông hiền từ, cùng tích cóp vàng ”

“Cô là ai? Sao cô Thẩm Tam Tam?” Kim Bảo trợn tròn mắt, soi xét Giang Khê từ xuống . Rõ ràng là con , tại cả Thẩm Tam Tam chứ?

“Bởi vì chị Giang Giang giỏi lắm, chị chỉ cần đến gần là ngay thôi ” A Tửu ngước đôi má bầu bĩnh phúng phính lên hỏi Kim Bảo: “Ông Thẩm Tam Tam đó là chủ nhân của ?”

Kim Bảo gật đầu, nó về phía Giang Khê: “Cô bé mập mạp cô chỉ cần gần là , và Thẩm Tam Tam gặp như thế nào ?”

Thấy nó ý thử , Giang Khê cũng từ chối mà phối hợp ừ một tiếng: “Để thử xem ”

Nói cô đưa tay xoa đầu Kim Bảo. Mái tóc của nó màu xám trắng, xoăn nhẹ, trông như thể nhuộm riêng, sờ mềm mại mượt mà như lụa

Ngay khoảnh khắc chạm , câu chuyện gặp gỡ giữa Kim Bảo và chủ nhân hiện lên trong đầu Giang Khê. Chủ nhân của nó tên là Thẩm Tam Phú, xuất từ một gia đình nông dân, cả đời chỉ bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, quanh năm đầu tắt mặt tối cũng chỉ miễn cưỡng c.h.ế.t đói

Năm , mới mười ba tuổi. Sau vụ thu hoạch, trong nhà chẳng còn dư mấy hạt lương thực. Để một bữa no, đánh liều trốn lên huyện lỵ tìm việc . Vì quanh năm đói khổ, gầy lùn đen nhẻm, trông chẳng khác nào đứa trẻ bảy, tám tuổi. Chẳng cửa hàng nào chịu nhận , thậm chí họ còn xua đuổi thật xa, sợ bẩn nơi buôn bán của

Cậu đành men theo những con ngõ nhỏ để dạo sang nơi khác. Đi mãi, mãi, đến một con hẻm vắng vẻ nhưng sạch sẽ. Cậu dám trong, chỉ xổm một bóng cây để nghỉ chân, mắt về phía tiệm tạp hóa náo nhiệt phía xa, thầm ao ước một ngày nào đó cũng thể mở một tiệm như

mở tiệm tạp hóa cần nhiều tiền. Một nhóc lấy một đồng xu dính túi như chỉ đành lặng lẽ đưa mắt những bán hàng rong phố. Cậu ngưỡng mộ bán hàng rong ăn mặc khá tươm tất, những món đồ bán như chỉ màu, khăn tay và mấy món đồ chơi nhỏ xinh, ao ước cũng thể trở thành một bán hàng rong. Có lẽ nghề sẽ ăn no, còn thể mặc quần áo mới nữa

Cậu cứ chằm chằm bán hàng rong hồi lâu, cuối cùng đói đến hoa mắt chóng mặt. Không tiền, chỉ thể ôm bụng định bụng về nhà, nhưng vài bước thì thấy mấy đứa trẻ ăn mày chạy về phía con hẻm nhỏ

“Nhanh lên, hôm nay nhà Lưu viên ngoại thọ sáu mươi, cửa sẽ phát bánh bao chay đó!”

Nghe , Thẩm Tam Phú cũng vội vàng chạy theo. Cậu chen lấn ở cửa nhà Lưu viên ngoại và giành hai cái bánh bao. Bánh bao to trắng, còn trắng hơn cả bánh chẻo bột mì mà nhà ăn dịp Tết. Cậu ngấu nghiến cắn một miếng lớn. Thơm quá, mềm quá! Đây là cái bánh bao ngon nhất từng ăn trong đời. Đồ ăn nhà giàu bố thí mà cũng ngon thế , chi ngày nào cũng thọ thì mấy!

Mấy đứa trẻ ăn mày khác thấy lạ mặt, của bọn chúng mà cũng dám đến giành bánh bao, liền xông lên giật lấy co giò chạy biến ngoài hẻm

“Trả cho ! Bánh bao của !” Thẩm Tam Phú đuổi theo sát nút, nhưng mới chỉ ăn một miếng bánh, bụng vẫn đói meo, chạy một đoạn thì hết , mệt lả bệt xuống đất

Xung quanh bốc lên mùi hôi thối. Cậu đầu mới nhận chạy đến bãi rác ngoài thành. Nhìn những mảnh sành, mảnh ngói vỡ vứt đầy đó, chợt nghĩ đến mái nhà tranh dột nát của , thế là bèn mò tìm xem mảnh ngói mảnh sành nào còn dùng

Lục lọi một hồi, một đống mảnh vỡ, phát hiện một món đồ trang trí bằng đồng, vàng óng, trông vẻ giá trị. “Cái thứ quái gì đây nhỉ?”

Cậu giấu món đồ , định tìm chỗ bán để đổi lấy đồ ăn. khi ngang qua một tiệm cầm đồ, thấy cửa đặt một bức tượng đá tương tự, bèn tò mò hỏi ở cửa đó là gì. Anh trừng mắt một cái: “Đây là Tỳ Hưu, để chiêu tài!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-moi-ngay-deu-o-tiem-do-co-hong-tin-nong/chuong-149.html.]

“Chiêu tài ư?” Sau khi công dụng thần kỳ của Tỳ Hưu, Thẩm Tam Phú ngay lập tức dẹp luôn ý định bán nó . Món bảo bối nếu thật sự thể chiêu tài cho thì còn hời hơn bán gấp bội

Thế là mang món đồ về nhà. Vừa về đến nơi, tối nay sẽ tào phớ đậu xanh. Cậu bỗng lanh lợi đột xuất, bảo thêm một ít, gánh bán

Mẹ : “Làng nhà nào chẳng món , bán giá con ”

Thẩm Tam Phú đáp: “Trên huyện ai bán món , chỉ tào phớ trắng thôi, chứ tào phớ xanh thanh mát ngon thế thì

Mẹ đồng ý, tốn công vô ích. Thẩm Tam Phú món đồ trang trí Tỳ Hưu đang giấu, trong lòng dấy lên một dự cảm rằng nó sẽ mang tài lộc cho

Thế là ngày hôm , lén gánh chỗ tào phớ còn thừa lên huyện. May mắn , kiếm năm đồng. Cậu mừng rỡ ôm chặt Tỳ Hưu: “Bán thật ! Quả hổ là Tỳ Hưu chiêu tài ”

Sau đó, bán tào phớ thêm một thời gian. Khi những bán tào phớ đường dần nhiều lên, Thẩm Tam Phú với vài trăm đồng tiền vốn trong tay chuyển sang một bán hàng rong

Kim Bảo ngờ Giang Khê thật sự thể , nó lập tức cái khác về con mặt: “Cô cũng lợi hại phết nhỉ ”

Giang Khê khiêm tốn, chỉ ừ một tiếng: “Cũng tạm ”

là Tam Tam nhặt từ bãi rác thật, khi nhặt thì vận may của ông cũng đổi ” Giọng điệu Kim Bảo tràn đầy tự hào, danh hiệu Tỳ Hưu của nó quả là danh xứng với thực!

“Sau đó thì ?” Giang Khê hỏi

Kim Bảo đang lo chỗ để khoe khoang sự lợi hại của , liền hì hì kể tiếp chuyện đó: “Sau đó đương nhiên là ngày nào ông cũng cầu phù hộ cho phát tài, thế từ một bán hàng rong, ông trở thành chủ tiệm tạp hóa, từ chủ tiệm tạp hóa thành chủ một cửa hàng lớn, và cuối cùng trở thành giàu nhất Dương Thành!”

Giang Khê mà cũng thấy động lòng: “Lợi hại

“Đương nhiên , chính là Tỳ Hưu chiêu tài mà!” Kim Bảo chỉ kể qua loa vài câu, nhưng Giang Khê câu chuyện bên trong hề đơn giản như . Cô đưa tay xoa đầu Kim Bảo, xuyên qua ký ức của nó để thấy thêm nhiều câu chuyện khác ”

“Sau khi trở thành một gã bán hàng rong, Thẩm Tam Phú bắt đầu chuỗi ngày rong ruổi khắp hang cùng ngõ hẻm, len lỏi qua từng thôn xóm, làng mạc. Hắn cứ thế chắt chiu từng đồng một, đồng hai, đồng năm. Hôm nào may mắn thì kiếm bốn, năm chục đồng, hôm nào xui xẻo thì năm đồng là mừng lắm

Bất kể nắng gắt mưa giông, đều ngoài. Có lúc vấp ngã sưng đầu gối, lúc chó dữ rượt chạy té khói, lúc những gã bán rong khác chèn ép, bắt nạt. Dù vất vả là thế, nhưng cuộc sống vẫn cứ dần khấm khá lên

Hắn còn nhịn đói mỗi ngày, thỉnh thoảng còn ăn một bữa thịt trò, thậm chí còn sắm cho một bộ quần áo mới tinh

Một hôm nọ, mặc bộ đồ mới, cầm vật trang trí hình Tỳ Hưu lên nhẹ nhàng lau chùi, vuốt ve: “Mày đúng là bảo bối của tao, thật sự mang tài lộc đến cho tao , hắc hắc hắc… Giá mà tao thể từ một thằng bán rong quèn trở thành ông chủ tiệm tạp hóa thì mấy, như tao sẽ kiếm nhiều tiền hơn nữa ”

Hắn trở dậy, bắt đầu đếm tiền đồng mà dành dụm nhờ tằn tiện ăn mặc, một lạng bạc. “Vẫn ít quá, ước gì trong nhà chất đầy tiền đồng, giường cũng chất đầy tiền đồng. Mỗi ngày tỉnh dậy một chiếc giường tiền, chắc chắn sẽ hạnh phúc lắm ”

Người cả ngủ bên cạnh cũng toe toét: “Chỉ nghĩ thôi thấy sướng , bao giờ lo chuyện tiền nong nữa ”

"

Loading...