Ta Mở Quán Ăn, Cả Kinh Thành Tranh Nhau - Chương 103: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-25 01:26:28
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bọn họ sẽ đồng ý ?
“Gà rán?” Nhị ca của Vương Tú Nương là Vương Tùng gà rán Bạch Thanh Uyển đưa tới, nghi hoặc hỏi: “Đây chính là gà rán ư?”
Bạch Thanh Uyển hỏi: “Nhị gà rán ?”
Vương Tùng gật đầu: “Đương nhiên là , ở bến tàu việc nào ai , gần đây còn mấy từ nơi khác thuyền đến, xuống hỏi chúng gà rán bán ở . Ta cũng , gà rán hình như bán ở Học viện Thanh Phong, còn cả món kho nữa thì .”
Bạch Thanh Uyển híp mắt : “ , chính là gà rán , gà rán và món kho đều do nhà chúng đó!”
Vương Tùng xong kinh ngạc: “Cái … cái đều do nhà các con ư?!”
Thật , từ lâu , hiện giờ ở trấn Songhe đang thịnh hành món gà rán và món kho, nhiều đều danh mà đến trấn Songhe, tất cả đều là để ăn hai món .
giá cả hình như hề rẻ, tùy tiện một phần cũng hai ba mươi văn tiền.
Nếu như là , khi gia đình còn dư dả, hai ba mươi văn một phần gà rán món kho thì mua về nếm thử cũng chẳng là gì.
Thế nhưng bây giờ khác, gia đình bồi thường hơn trăm lượng bạc, ngay cả ruộng đất trong nhà cũng bán . Bốn đều lập gia đình, mỗi nhà đều hai ba đứa trẻ cần nuôi.
Một đại gia đình chỉ còn hai mẫu ruộng cằn cỗi, chút tích trữ nào. Đến tận bây giờ là cuối thu , vẫn chuẩn đủ lương thực qua mùa đông. Cứ xem, càng về mùa đông, thứ đều càng trở nên đắt đỏ.
Trong lòng ai nấy đều chút tự tin nào, thật sự là kiếm mỗi một đồng tiền đều dám tiêu bừa bãi, càng đừng là bỏ hai ba mươi văn tiền để mua đồ ăn vặt nếm thử.
Vì thể mua, nên nhị ca Vương Tùng cùng những khác đương nhiên cũng sẽ qua Học viện Thanh Phong mà xem.
Mà Bạch Thanh Uyển cùng nhà bày quầy ở cổng Học viện Thanh Phong, ngày nào cũng bận rộn ngơi tay, đương nhiên cũng thời gian chạy đến bến tàu, bởi cũng phát hiện ba vị trưởng của Vương Tú Nương đều đang khổ sai khuân vác ở bến tàu.
Thế là, một nhà rõ ràng đều ở trong trấn, mà ai cũng ai.
lúc , đám con cháu nhà họ Vương trở về.
Tình hình nhà họ Vương và nhà họ Bạch chính là hai thái cực trái ngược. Nhà họ Bạch ở đời cháu con trai, một cũng , chỉ con gái.
Còn nhà họ Vương thì ở đời cháu con gái, là cháu trai.
Đại , Nhị , Tam mỗi nhà đều hai đứa con trai, chỉ Tứ một đứa con trai, Tứ mợ đang mang thai, hiện tại là hơn bốn tháng, mới lộ bụng. Trước đây đều mong chờ đứa bé là con gái, nhưng bây giờ càng hy vọng đây là con trai.
Bởi vì điều kiện gia đình , nếu sinh con gái thì thể hết mực yêu thương, nhưng bây giờ tình cảnh gia đình như thế , sinh con gái chỉ là chịu tội, chi bằng sinh mấy tên tiểu t.ử thối.
Tuy rằng tình hình nhà họ Vương trong tháng vô cùng khó khăn, nhưng bảy đứa cháu trai trong nhà, đứa lớn nhất mười ba tuổi, nhỏ nhất bảy tuổi, đây tất cả đều đang học ở một trường tư thục của một lão tú tài khác trong làng.
Học phí là nộp một năm một , đầu năm học phí nộp xong xuôi, cho nên bọn chúng bây giờ thể tiếp tục học, sách cho đến khi nghỉ lễ cuối năm trong hai tháng tới.
Sáu biểu ca một biểu cùng từ bên ngoài trở về, cảnh tượng đó thật sự trông hùng vĩ.
Bạch Thanh Uyển bọn họ, cảm thấy ai cũng quen mặt, nhưng tài nào gọi tên từng .
Không còn cách nào khác, nguyên của nàng thật sự là một kẻ ngốc, nàng chỉ thể nhớ những ở bên cạnh mỗi ngày, những sự vật quen thuộc nhất mỗi ngày, còn như những biểu ca biểu bên nhà , nguyên tiếp xúc nhiều, cho nên chỉ quen mặt, thậm chí còn gọi tên.
Vương Tú Nương biểu cảm ngơ ngác của Bạch Thanh Uyển khi các biểu ca liền hiểu , con gái của nàng chắc chắn là nhận .
, may mắn là Bạch Thanh Uyển chỉ bây giờ nhận , mà đây nàng cũng nhận , nên đều quen .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mo-quan-an-ca-kinh-thanh-tranh-nhau/chuong-103.html.]
Những trong gia đình họ Vương chu đáo, khi chuyện với Bạch Thanh Uyển, đều sẽ thêm cách xưng hô mà Bạch Thanh Uyển nên gọi họ.
Các biểu ca biểu thấy Bạch Thanh Uyển đều vui vẻ, nhiệt tình đến chào hỏi.
Bạch Thanh Uyển lập tức lấy gà rán nguyên con và gà miếng mời: “Các biểu ca biểu , các về đúng lúc lắm, mau tới nếm thử gà rán , bây giờ còn nóng hổi, đợi nguội sẽ ngon nữa !”
Hai con gà rán nguyên con và gà rán miếng từ hai con gà đều Bạch Khang Thị bỏ túi giấy dầu, đó cho một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên ngoài bọc vải màn dày để giữ ấm. Trên đường mất đến hai canh giờ, bây giờ vẫn còn ấm.
Bạch Thanh Uyển mở nắp hộp gỗ, mùi gà rán thơm nồng lập tức lan tỏa khắp chính sảnh.
Những nhà họ Vương đồng loạt nuốt nước miếng, nhưng các biểu ca biểu vẫn liên tục xua tay ăn.
Từ đến nay bọn họ đều , nhà biểu gia cảnh , gặp nhiều khó khăn, gà rán bọn họ cũng từng qua, càng nó hề rẻ, cho nên bọn họ gì cũng ăn, bảo Bạch Thanh Uyển tự mang về mà ăn.
Cho đến khi lớn cho bọn họ , gà rán chính là do nhà Bạch Thanh Uyển , bọn họ mới bắt đầu an tâm ăn uống.
Mọi lời đều giấu hành động tranh giành gà rán nhanh đến mức tạo thành tàn ảnh của những nhà họ Vương khi nếm thử món ăn.
Nhà họ Vương là con trai, con trai đương nhiên từ nhỏ nuôi theo kiểu tự nhiên, nên tự nhiên tồn tại chuyện nhường nhịn.
Từ nhỏ ăn uống đều dựa bản lĩnh mà giành giật, ai giành nhiều thì đó giỏi, con trai mà, đều nuôi như mà lớn lên.
Mèo Dịch Truyện
Bây giờ cũng thế, lớn tiên lấy phần của họ, phần còn thì để cho đám con cháu tự chia.
Thế là, khi ăn miếng gà rán đầu tiên, những đứa trẻ còn tỏ điềm tĩnh, cố gắng giữ lễ phép mặt tiểu cô cô và nhà, thì khi nếm mùi vị, chúng liền phát điên, tốc độ tranh giành gà rán đó nhanh đến mức tạo thành tàn ảnh.
Chẳng mấy chốc, một hộp gỗ đầy ắp gà rán ăn sạch.
Mọi đều vô cùng thỏa mãn nhưng cũng còn luyến tiếc, thỏa mãn vì ăn món gà rán ngon tuyệt vời như , luyến tiếc đương nhiên là vì ăn đủ.
Đến lúc cần nhiều, nhà họ Vương tin rằng Bạch Thanh Uyển kỳ ngộ, chuyện trong mơ Thần Bếp dạy nàng món ngon là thật.
Chuyện chắc chắn là thật, bởi vì đây là món ngon mà bình thường thể .
Các biểu ca biểu mới trở về cũng sơ qua chuyện xảy với Bạch Thanh Uyển trong lúc ăn gà rán.
Khi đều ăn xong gà rán, Từ Thị cuối cùng cũng hỏi: “Tú Nương , hôm nay các con tới rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ thật sự chỉ là tới để đưa gà rán cho chúng thôi ?”
Mọi đều dừng , Vương Tú Nương cùng bọn họ, lặng lẽ chờ đợi lời kế tiếp.
Vương Tú Nương cũng trở nên nghiêm túc: “Là thế , đều , chuyện kỳ ngộ của Uyển Uyển, một nhà chúng đóng cửa vấn đề gì, nhưng chắc chắn thể bên ngoài, đến lúc đó sẽ mang nguy hiểm gì cho Uyển Uyển.”
“ đúng đúng, thể ngoài.” Người nhà họ Vương liên tục gật đầu.
“Cho nên tìm một lý do, đây là món nghề gia truyền của nhà , ghi chép trong cổ tịch, vốn thất truyền, bây giờ Uyển Uyển thiên phú đặc biệt học ,
Như món nghề xuất xứ, cũng bảo vệ Uyển Uyển ở mức độ lớn nhất.”
Vương Tú Nương lời mà bọn họ sớm tính toán kỹ lưỡng.
Bạch Dũng lúc trong lòng ngược chút thấp thỏm, tuy rằng bốn vị trưởng của Vương Tú Nương và nhà thật sự cưng chiều nàng, nhưng chuyện là bọn họ cùng gánh vác rủi ro.
Và hệ rủi ro cũng thấp, bọn họ thật sự sẽ đồng ý ư?