“Đứng .”
Hạ Ngôn đầu, ánh mắt vẫn dừng màn hình TV, nơi chương trình đang giới thiệu bối cảnh ý tưởng trang điểm hiệu ứng đặc biệt.
Phùng Bối rón rén men theo mép tường định ngoài, cứng đờ, liếc Khuynh Minh Tử phía bằng ánh mắt đầy oán trách.
Đều tại cô , tiếng chân quá to, phát hiện chứ gì!
Hạ Ngôn đưa tay nhấn nút tạm dừng chương trình, đầu cô , mỉm hỏi:
“Mấy ngày nay vất vả , tinh hạch tích lũy thế nào ?”
“À...” Ngay khoảnh khắc cô , Phùng Bối lập tức thẳng lưng, thu ánh mắt , giả vờ bối rối. “Tạm thời... vẫn còn thiếu một chút...”
“Còn thiếu bao nhiêu nữa?”
“Còn... còn thiếu... hai, ba viên...” Phùng Bối gần như dám ngẩng đầu, tim đập loạn xạ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Hôm qua thật sự con zombie cấp hai nào cả, cô chịu thua !
Nghe , giọng Hạ Ngôn càng trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng đến mức khiến rợn :
“Nếu nhớ nhầm, cô nợ ba viên tinh hạch cấp hai, đúng ?”
“, đúng, là ba viên. ... hôm nay sẽ cố gắng! Hôm qua bên ngoài một con zombie nào, thật sự tìm thấy zombie cấp hai nào cả!”
So với dáng vẻ luống cuống đến mức mặt đỏ bừng của Phùng Bối, Hạ Ngôn bình thản đến đáng sợ.
Dưới ánh mắt thể đoán cảm xúc của cô, Phùng Bối càng càng mất tự tin. Cô hiểu rốt cuộc bà chủ Hạ ý gì, chỉ mong cô dứt khoát thẳng một câu, đừng tra tấn cô bằng sự im lặng nữa.
Sau một hồi im lặng kéo dài, Hạ Ngôn xoa các ngón tay, với giọng thản nhiên:
“Hôm qua cô ở khách sạn nên chắc , căn cứ ba khá nhiều sống sót kéo đến, dẫn theo một đợt zombie lớn. May mắn là Tề Hoa và đội của thực lực, dọn sạch bộ lũ zombie cấp hai.”
“Tề... Tề Hoa cũng đến ? Họ ở phòng nào?” Phùng Bối ngạc nhiên hỏi.
Hôm qua cô về muộn nên chuyện , sáng nay ngủ một mạch đến giờ, kịp ăn gì vội chạy ngoài vì sợ bà chủ Hạ bắt gặp, kết quả vẫn cô gặp.
, Tề Hoa đến , ba viên tinh hạch cấp hai chắc chắn thành vấn đề!
“Nếu nhớ nhầm, Tề Hoa hình như ở phòng 305.” Hạ Ngôn khẽ chạm ngón tay lên trán, giả vờ hồi tưởng. “Hôm qua đến đông quá, cũng nhớ rõ lắm.”
“Không , sẽ lên gõ cửa xem . báo cho họ đến từ lâu , ngờ hôm qua họ tới! Bà chủ Hạ, nhất định sẽ trả tinh hạch cho cô thời hạn hẹn!”
Phùng Bối vỗ ngực, đầy tự tin. bây giờ cô ăn , đói quá .
“Bà chủ Hạ, phiền nữa, ăn đây, ăn xong sẽ ngoài.”
“Ừ, nhanh .” Hạ Ngôn gật đầu, nhấn nút phát, tiếp tục xem chương trình TV.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-75-cach-bay-to-long-biet-on-nhat-thiet-phai-the-nay-sao.html.]
Phùng Bối thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng về phía nhà hàng.
Biết Tề Hoa đến, cô cần chịu khổ với mấy phần cơm hộp nữa. Đồ ăn trong nhà hàng thơm bao! Ăn xong nhanh chóng tìm Tề Hoa, dù mượn cũng trả tinh hạch cho bà chủ Hạ!
Phùng Bối nghĩ , tinh thần phấn chấn hẳn lên, nỗi bực bội đè nén bấy lâu cũng tan biến. Ngay cả ánh mắt Khuynh Minh Tử cũng dịu dàng hơn vài phần.
Bà Giang đang ghế sofa liếc cô một cái lạnh lẽo, vẻ mặt rõ ràng là ưa. Phùng Thiên Hỷ c.h.ế.t , cô vẫn sống thế ? Mặt mũi sáng sủa, chẳng hề chút đau buồn nào vì cha mất. Hừ, đúng là cha nào con nấy, đều là súc sinh!
“Bà Giang hình như thích Phùng Bối lắm nhỉ.” Hạ Ngôn lấy hai viên kẹo trái cây từ đĩa hoa quả, bóc vỏ nhét thẳng miệng hai đứa trẻ. “Ăn , bà sẽ mắng các em .”
“Ôi chao, bà chủ Hạ ơi, chuyện thật là... bà lão đây... thôi, quên . Ăn , cháu ngoan, là chị cho thì cứ ăn, nhưng tự ý lấy, nhớ ! Nếu để bà các cháu tự tiện lấy, bà sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t đấy!”
Bà Giang luống cuống tay chân, hai cái má phồng lên của cháu trai mà . Đã miệng , chẳng lẽ bắt chúng nhổ ?
Thôi , nghĩ chắc bà chủ Hạ thật lòng bọn trẻ ăn, bà cũng thể quá khách sáo, nhưng việc dạy dỗ con trẻ thì vẫn , thể để chúng nghĩ rằng vì bà chủ Hạ thích nên thể tùy tiện lấy đồ ăn.
Hạ Ngôn bên cạnh mỉm , lặng lẽ ba bà cháu.
Hai đứa trẻ tuy sợ bà nghiêm khắc, nhưng cũng nỡ bỏ viên kẹo ngọt trong miệng. Chúng ngậm kẹo, cúi đầu ngoan ngoãn mắng, chỉ thỉnh thoảng đưa cái lưỡi nhỏ l.i.ế.m viên kẹo, vị ngọt lan đầu lưỡi khiến chúng vui vẻ vô cùng.
“Bà chủ Hạ, cảm ơn cô, hai đứa trẻ còn nhỏ, hiểu chuyện, những thứ quý giá thế nào. , sắp xuống mồ , thể hiểu chuyện. Bà chủ Hạ là , tuy già, thể còn nhanh nhẹn, nhưng nếu bà chủ Hạ cần giúp gì, cứ , nhất định sẽ cố gắng !”
Bà Giang mắt đỏ hoe, trượt khỏi ghế sofa. Hạ Ngôn nhanh tay đỡ lấy cánh tay bà, cho bà quỳ xuống, nửa thật nửa đùa :
“Bà Giang, xin bà đừng như thế nữa, chỉ là hai viên kẹo thôi, đáng . Bà mà còn như là giận đấy.”
Hai đứa trẻ ngẩn , do dự học theo bà.
Hạ Ngôn đỡ bà Giang về ghế sofa, dùng ngón tay ấn nhẹ lên trán hai đứa trẻ, đẩy chúng trở về chỗ.
“Bà Giang, cha là tấm gương cho con cái. Tuy bà cha chúng, nhưng còn hơn thế. Hành vi cử chỉ của bà, chúng sẽ học theo y hệt. Trong tận thế, điều quan trọng là thực lực, chứ sự khiêm nhường.”
Hạ Ngôn chỉ đến đó, thêm. Đến thế giới , cô phát hiện nhiều khi bày tỏ lòng ơn luôn thích quỳ xuống. Một hai thì còn mới mẻ, nhưng nhiều quá thì thành phiền.
Bà Giang im lặng, đôi mắt mờ đục hai đứa cháu, phát hiện ánh mắt chúng bà đầy sợ hãi và bất an. Vẻ rụt rè, cẩn thận học từ bà đến mười phần.
Đã trở nên như thế từ khi nào ?
Trong mơ hồ, bà Giang thấy khuôn mặt cương nghị của con trai , ánh mắt kiên định, cánh tay mạnh mẽ. Đó mới là dáng vẻ của một đàn ông m.á.u lửa!
tại hai đứa cháu của bà thành thế ?
Bỗng nhiên, bà Giang cảm thấy với con trai, với con dâu mất sớm, với chồng quá cố, và cả với tổ tiên đất.
Là của bà, khiến hai đứa trẻ thông minh, dũng cảm trở nên yếu đuối và rụt rè đến thế ...