Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 67: Nhận phòng 2

Cập nhật lúc: 2025-11-12 11:25:53
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hạ Ngôn đưa thẻ phòng 307 cho Vương Tuyết Vi, đó gọi cuối cùng trong đội của Tề Hoa.

 

"Lý Tường, một ? Muốn ở phòng đơn ?"

 

Lý Tường lắc đầu, kéo tay đàn ông bên cạnh:

" và bạn trai, ở phòng đôi."

 

Đám đông lập tức vang lên những tiếng xì xào bất mãn. Phòng đôi ngày càng ít, ai nấy đều nhận bà chủ Hạ đang ưu tiên quen. Thật đáng ghét, lẽ lúc nên quen với đội trưởng Tề Hoa mới !

 

"50 điểm, phòng 308."

 

"Cảm ơn bà chủ Hạ!" Lý Tường kéo bạn trai chen khỏi đám , lên lầu, lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

 

"Bà chủ Hạ, đến lượt ! thẻ!"

 

"Không, bà chủ Hạ ! tinh hạch cấp hai!"

 

"Đừng chen, đến !"

 

Hạ Ngôn lười quản, chỉ quét mắt qua đám đông tùy tiện nắm lấy một bàn tay đang chìa :

"Mấy ?"

 

Người cô nắm chính là bà Giang.

 

Bà Giang kích động đẩy bên cạnh , đưa tinh hạch cấp hai trong lòng bàn tay tới, giọng run rẩy:

"Ba , thuê phòng đôi."

 

Bà Giang thường chỉ một , nên Hạ Ngôn cứ nghĩ hai đứa cháu trai của bà còn. Cô bước lên phía .

 

Thấy , bà Giang vội vàng đỡ nách cháu trai nhỏ để Hạ Ngôn rõ hơn.

 

Hai bé gầy gò, môi khô nứt, mí mắt trễ xuống, trông vô cùng mệt mỏi và yếu ớt.

 

Hạ Ngôn thoáng qua thu ánh mắt , nhận lấy tinh hạch trong tay bà Giang, nạp điểm thẻ:

"Ba , tổng cộng tám mươi điểm, bà chấp nhận chứ?"

 

"Chấp nhận, chấp nhận." Khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà Giang cố gắng nở một nụ , đôi môi khô nẻ lập tức nứt , nhưng chảy máu.

 

"Được , bà lên lầu ba, phòng 309."

 

Bà Giang nhận thẻ, gật đầu, lê tấm mệt mỏi kéo theo hai đứa cháu trai cũng đang yếu ớt bước .

 

"Khoan , bà Giang, bà thể quẹt một điểm ở máy nước để lấy nước uống ." Hạ Ngôn thản nhiên , gọi Gấu Gấu giúp:

"Vị khách tiếp theo."

 

"Bà chủ Hạ, cho một phòng ! Xin cô đấy!"

Một phụ nữ tóc tai rối bời, ôm chặt cô con gái nhỏ đang nhắm nghiền mắt, gò má hốc hác tuyệt vọng van nài:

"Con sắp chịu nổi nữa , xin bà chủ Hạ!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-67-nhan-phong-2.html.]

"Bà chủ Hạ, cho một phòng! Nhà cũng con nhỏ!"

 

"Xin bà chủ Hạ, cũng cần một phòng!"

 

Chứng kiến bà cụ cùng cháu trai sắp xếp chỗ ở, càng thêm lo lắng. Ánh mắt họ theo đầy ghen tị — ít nhất, hai bà cháu nước uống !

 

"Đừng ồn ào nữa, chung với nhà . sẽ phân phòng theo lượng từng nhóm."

 

Trước quầy lễ tân, đám đông chen chúc hỗn loạn, Hạ Ngôn tài nào phân biệt nổi ai với ai.

 

Vừa dứt lời, lập tức tản , cố giữ cách với bên cạnh.

 

Hai nhóm ba , ba nhóm hai , và ba lẻ — lượng khớp với phòng còn .

 

"Đừng vội, ai cũng sẽ chỗ ở. Anh lên ."

Hạ Ngôn vẫy tay gọi một nhóm ba — một cặp vợ chồng cùng một cụ già — sắp xếp họ phòng đôi cuối cùng, phòng 310.

 

Nhóm ba còn , gồm một cha và hai đứa con, một lớn một nhỏ, chỉ thể tạm ở phòng đơn 206. Hạ Ngôn hứa rằng, nếu phòng đôi trống, cô sẽ ưu tiên đổi cho họ ngay.

 

Tiếp theo là các nhóm hai :

– Phòng 207 là của phụ nữ lóc ôm con gái.

– Phòng 208 dành cho một đôi tình nhân trẻ.

– Phòng 209 là của một cặp vợ chồng già tóc bạc.

– Phòng 210 thuộc về một đàn ông trung niên.

– Phòng 211 là của một phụ nữ trẻ độc .

– Phòng 212 dành cho một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi.

 

Những ai nhận thẻ phòng lập tức chạy đến máy nước, lấy đầy cốc và uống ừng ực.

 

Dòng nước mát lạnh trôi xuống cổ họng khô rát, thấm ướt thực quản chảy dày — cảm giác quen thuộc mà xa lạ khiến nhiều bật .

 

Sau một ngày kinh hoàng, giờ đây họ mới thật sự cảm nhận rằng vẫn còn sống.

 

Hạ Ngôn gọi Gấu Gấu đến, bảo nó lên lầu mời tất cả những vị khách nhận phòng xuống. Cô vẫn kịp thông báo nội quy khách sạn, nên nhân lúc xa, cô rõ một .

 

"Mọi chờ ở đây một lát, vài điều cần thông báo ."

 

Một lát , các vị khách lượt xuống. Nhìn chiếc sofa sạch sẽ, gọn gàng, họ quần áo dính bụi bẩn của , ngại ngần dám , chỉ lặng lẽ chọn một góc trong đại sảnh bệt xuống đất.

 

Tề Hoa bà chủ Hạ gọi họ xuống gì, nhưng và gia đình vẫn còn choáng ngợp sự sang trọng của căn phòng.

 

Nơi khác với những chỗ tồi tàn họ từng ở đây!

 

Bố Tề, những ban đầu còn phản đối việc đến đây, giờ chỉ lặng im. Nơi thậm chí còn hơn cả ngôi nhà họ từng sống trong thời bình!

 

Giờ đây, họ chỉ thấy may mắn vì lời con trai, đến căn cứ Thượng Dương nữa. Không khoe khoang, nhưng thật sự, chẳng căn cứ nào thể sánh với khách sạn !

 

Không chỉ Tề Hoa, mà cả Vương Tuyết Vi, Vương Nhất và Lý Tường cũng sững sờ khi mở cửa phòng. Đây vẫn là cái khách sạn cũ kỹ họ từng ở ? Mới bao lâu mà đổi kinh khủng đến !

 

 

Loading...