Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 335: Yếu thế
Cập nhật lúc: 2025-11-18 15:14:06
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lúc mấy đang biến đổi sắc mặt khó lường, kẻ lanh lợi xun xoe chạy nhanh lên phía hét lớn:
"Đội trưởng Tang, tai tổn thương nghiêm trọng, rõ lời ông . Xin ông đại nhân chấp tiểu nhân, cho gia nhập ? Huống hồ ông nhận năm , thêm một , sáu sáu đại thuận! Ngày nào cũng cát tường, bình an!"
Những còn lập tức mắng:
"C.h.ế.t tiệt! Tên tiểu nhân đó!"
"Nếu tìm chỗ ở cũ của , nhất định sẽ cho tổ tông thấy ánh mặt trời nữa!"
Mấy rút chân đuổi theo.
"Đội trưởng Tang! Thêm nữa!"
"Cả nữa! Vừa tròn tám ! Tám tám đại phát!"
Ban đầu họ còn định chen qua đám đông để cầu xin đội trưởng Tang, ai ngờ ông chỉ liếc mắt hiệu cho bên cạnh. Vài đàn ông cao lớn lập tức bước tới, chặn ngay mặt.
Ngay cả gã lanh lợi chen cũng xách cổ áo ném sang một bên.
Mấy thấy rõ ràng, nhưng mặt vẫn trắng bệch.
" Các ..."
"Nới lỏng một chút ? Vừa chúng chỉ là đang cân nhắc!"
" , dù chúng cũng tay chân lành lặn..."
"Phải đó, ông đội các ông kém xa những đội khác như , tàn tật quá nhiều, đến lúc đó ai chăm sóc ai còn chắc..."
Lời dứt lập tức chọc giận các cô chú tính. Họ đầu , đối chất vô cùng tức giận: "Nói cái gì đấy hả? Ai cần mày chăm sóc? Tao sống ở mạt thế lâu như , mượn mày chút ánh sáng nào ? Có ăn miếng cơm nào của mày ?"
"Vừa lời lẽ khuyên các gia nhập, từng còn bộ tịch. Không tự soi , ngay cả bản nặng nhẹ thế nào cũng quên . Thừa một cánh tay nhưng mù mắt! Đội chúng tao cần mày!"
"Nói nhảm nữa xem tao x.é to.ạc miệng mày !"
Thật sự nghĩ họ dễ bắt nạt ?
Nếu lúc thể hiện sự hung dữ, thật sự sẽ cưỡi lên đầu.
Có lẽ ngờ đối phương mắng thẳng như , mấy mặt dày đều đỏ lên.
Họ còn thấy xung quanh nhiều đội khác dừng xem náo nhiệt, chỉ trỏ, ghi nhớ mặt mấy kẻ để cấm gia nhập.
Những mắng cúi đầu, tùy tiện lấy gì đó che mặt vội vàng rời , tránh xa chỗ thị phi.
vẫn một hai kẻ phục, để quần chúng phân xử:
"Mọi mau xem! Vừa họ Tang còn cầu xin chúng gia nhập, chúng đồng ý , giờ họ hối hận!"
"Hai chúng bây giờ tìm đội thích hợp, đều do họ gây . Không , ông tìm cho chúng một đội! Ở nơi đất khách quê , để chúng tự ngoài chẳng là chịu c.h.ế.t ?!"
Giọng chói tai khiến chế giễu.
Tang Chính Dịch dừng bước, đầu hai kẻ gây chuyện, ánh mắt vô cùng u ám: "Các nữa."
Bên cạnh ông , bộ đồng đội đều đồng loạt đầu, chằm chằm hai kẻ đối diện. Họ nghiến răng nghiến lợi, hận thể nuốt sống hai kẻ đó.
Những vây xem đều sững sờ. Đây là đầu tiên họ thấy bọn họ thực sự nổi giận.
Hóa họ cũng cá tính, quả hồng mềm như tưởng tượng.
Hai kẻ mặt mũi khó coi, nhưng vẫn cố tỏ cứng đầu.
Họ nghĩ gì mà sợ? Đây là địa bàn của Trử Tư lệnh. Đến lúc đến, họ chỉ cần như . Dù cũng camera giám sát, lúc đó xảy chuyện gì, ai chứng minh thật giả ?
Dù , trong lòng họ vẫn chột . Nhân lúc ai chú ý, họ lén quanh.
Vừa liếc một cái, run rẩy, mồ hôi lạnh tuôn xuống!
Phía đó… là tổng bộ khách sạn nghỉ dưỡng ?!
Còn cái thứ đen sì đang thẳng ở cổng là gì?!
Nheo mắt kỹ, camera giám sát.
Trên đó đèn đỏ nhấp nháy, là đang bật điện, đang hoạt động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-335-yeu-the.html.]
Chưa kịp để cơ thể hai cứng đờ, họ thấy lời nhắc nhở đầy thiện ý từ những xung quanh.
"Ê, hai dừng , đội trưởng Tang ở đây nổi tiếng là , các đổ nước bẩn như , chúng cũng chịu nổi."
Người khác : " đó, đội trưởng Tang còn một cô em gái, là bác sĩ giỏi trong bệnh viện. Ngày thường thương đều nhờ bác sĩ Tang khám bệnh, cẩn thận đắc tội thật, ai quản các nhé."
Cái gì? Ông còn một cô em gái là bác sĩ ?
Lại còn là bác sĩ giỏi?
Hai ngây .
Phải , trong mạt thế, tài nguyên y tế và thức ăn quý giá như .
Trước đây khi sắp c.h.ế.t đói, ai quan tâm ốm đau t.h.u.ố.c uống . bây giờ, chỉ cần tinh hạch trong tay, chỉ cần khách sạn nghỉ dưỡng còn đó, họ sẽ lo cơm ăn.
Hơn nữa, các loại rau củ quả phơi ở cửa từng nhà trong căn cứ là , chỉ cần chịu khó việc, ai cũng cái ăn.
Bụng no , tự nhiên nhu cầu cao hơn, chính là lo bệnh tật.
Cảm cúm nhỏ thể chịu , nhưng nếu nội tạng vấn đề cần phẫu thuật thì ?
Hai càng nghĩ càng sợ, mồ hôi lưng từng lớp từng lớp chảy , ướt đẫm chiếc áo cộc tay rộng thùng thình.
Họ đắc tội với trai của bác sĩ căn cứ ?
"... Vậy, cái đó... Đội trưởng Tang, ..."
Một mặt trắng bệch, rõ ánh của , hòa nhập ở đây thì lúc tìm cách bù đắp vài câu.
Chỉ là còn nghĩ lời biện hộ, thấy kẹp đuôi bỏ chạy.
Người mắt sáng lên, đây là cơ hội.
"Đội trưởng Tang, là mắt tròng, là sai, xin ông đại nhân chấp tiểu nhân, tha thứ cho !"
Nói xong còn hai hàng nước mắt đầy kịch tính rơi xuống.
Tang Chính Dịch kinh nghiệm phong phú, gặp vô , tự nhiên suy nghĩ thật của . Ông chỉ một câu:
"Ở đây ai là ngốc, sống thật thà ."
Người đó sững sờ theo họ rời .
Thấy còn gì để xem, những vây xem cũng lượt bỏ .
Sau đó, bộ phận phụ trách trật tự nội bộ căn cứ chuyện cử tổ chức một cuộc họp cho những sống sót mới đến căn cứ.
Trọng điểm nhắc nhở về sự bình đẳng trong căn cứ, nghiêm cấm cố ý khiêu khích, gây rối trật tự căn cứ.
Còn về ai, đều hiểu trong lòng.
Từ đó về , đặt quy tắc, mỗi khi một đợt sống sót đến, bắt buộc giáo d.ụ.c tư tưởng một .
Cuối cùng căn cứ trở thành nơi hàng đầu mà ai cũng mơ ước, đương nhiên đó là chuyện .
Còn Hạ Ngôn, luôn thích xem náo nhiệt nhất, xuất hiện tại hiện trường.
Không cô xem, mà bước vài bước tiếng cửa thang máy mở và gọi cô.
"Bà chủ Hạ, cuối cùng cũng tìm thấy cô."
Một nam một nữ khoác tay bước đầy ngọt ngào.
Hạ Ngôn lịch sự khách khí: "Xin mời ."
Hai , cuối cùng cô gái lên tiếng: "Chúng trả phòng."
Hạ Ngôn hỏi: "Đã nộp đơn đăng ký ?"
Cô gái trả lời: "Đã nộp , cả hai chúng đều nộp."
Không cùng một phòng?
Hạ Ngôn mở bảng điều khiển khách sạn, quả nhiên thấy hai đơn xin trả phòng mới gửi lên.
Là hai phòng đơn.
Lúc cô mới nhớ tại hai quen thuộc như , chẳng chính là khách hàng giặt quần áo tất giày cùng ngày ?