Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 310: Không nói lời giả dối

Cập nhật lúc: 2025-11-18 11:17:11
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM6If9Rw5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đừng để cô đếm đến ba.

 

Ba.

 

Reng reng reng.

 

Tiếng chuông điện thoại gấp gáp vang lên.

 

Hạ Ngôn ném khăn tắm xuống.

 

Đây là một chiếc điện thoại hình dáng kỳ quái.

 

Hơi giống quả chuối, hình vòng cung, kích thước chỉ bằng nửa lòng bàn tay.

 

Toàn màn hình tinh thể lỏng, chỉ một viên bi tròn thể di chuyển dọc theo hình vòng cung.

 

Và nơi phát tiếng reng reng reng là từ một miếng dán hình môi ở phía cùng.

 

Hạ Ngôn thử di chuyển viên bi tròn cho đến khi nó trượt xuống tận cùng.

 

"Alo? Alo."

 

Điện thoại quả nhiên cô kết nối.

 

"Việc ăn thế nào ? Đã giao qua ?"

 

Là giọng một đàn ông vẻ còn trẻ.

 

Chỉ là giọng điệu cho lắm.

 

Hạ Ngôn : "Người nhận , việc ăn khá . Lần đưa thêm đến, chỗ sợ đông."

 

Đối diện: "......"

 

"Ngươi là ai?"

 

Hạ Ngôn đáp: "Ta là tổ tông của ngươi."

 

Hệ thống chỉ yêu cầu cô điện thoại, chứ trả lời thế nào đúng .

 

Trong điện thoại truyền đến một tiếng hít sâu.

 

Đối diện hỏi: "...Nhữ Dũng Nam c.h.ế.t ?"

 

Hạ Ngôn : "Thông minh. Ngươi chính là cái tên Tổng tên Bân ? Tên đầy đủ là gì."

 

Tổng Bân đáp: "Trước khi hỏi khác, báo tên chứ?"

 

Hạ Ngôn: "bà chủ Hạ, hân hạnh."

 

Tổng Bân: "Tổng Bân, đồng."

 

Hạ Ngôn: "Ngươi là đồng á? Ta tuy kỳ thị, nhưng với cái gì? Ta với ngươi quen!"

 

Tổng Bân nắm chặt tay: "...Đầu óc ngươi vấn đề ? Ý là đồng hân hạnh."

 

Hạ Ngôn nguy hiểm nheo mắt: "Ta khuyên ngươi nên chuyện đàng hoàng."

 

Phía điện thoại truyền đến vài tiếng hít thở như đang cố kiềm chế cảm xúc.

 

Tổng Bân hỏi: "Tất cả của đều c.h.ế.t hết ?"

 

Hạ Ngôn : "Gần hết."

 

Đầu bên điện thoại vang lên tiếng rầm.

 

"Tổng Bân! Tổng Bân, tay ngài!"

 

"Bác sĩ, mau đến băng bó!"

 

Hạ Ngôn cửa kính chắc chắn mặt đang nứt những vết nhỏ, chịu nổi nhiều cú va chạm cường độ cao, như thể rơi từ cao xuống biển sâu.

 

"Ngươi còn lời gì nữa , nhanh lên, về tiệm ."

 

Cô đoán lung tung, miễn là đối phương gác máy thì cô mới xem như thành nhiệm vụ.

 

Tổng Bân gầm lên đuổi , cầm điện thoại.

 

"Ngươi đến đảo Waabo từ khi nào? Tại Nhữ Dũng Nam bao giờ nhắc đến ngươi?"

 

Hạ Ngôn những con cá nhỏ răng nhọn đang bơi boong tàu, thản nhiên :

 

"Đến đây cũng mấy tháng . Nói thì, còn cảm ơn Nhữ Dũng Nam, mang đến cho nhiều tài nguyên như ."

 

Tổng Bân chọc giận đến cực điểm, ngược bình tĩnh , hỏi: "Cửa hàng của ngươi tên là gì?"

 

"Khách sạn Nghỉ Dưỡng."

 

【Nhiệm vụ thành】

 

【Phần thưởng: Thanh long, táo, việt quất, xoài, dâu tây】

 

【Vui lòng chọn ba trong các sản phẩm

 

Hạ Ngôn vui vẻ gác máy: "Ba loại ."

 

【Phần thưởng gửi đến Giỏ Trái Cây, xin chú ý kiểm tra】

 

Hoàn thành nhiệm vụ , cuối cùng cũng thể trở về.

 

Cô tiện tay ném điện thoại xuống, nhưng thấy nó biến thành hình dạng cái tai.

 

Cô nhướng mày, ngờ dị năng như .

 

Giây tiếp theo, tấm kính rắc rắc vỡ thành từng mảnh nhỏ, nước biển mênh m.ô.n.g mang theo tàn chi đứt đoạn tràn .

 

"Truyền tống."

 

Lần Hạ Ngôn xuất hiện trong khu vực an một bóng .

 

Chỉ còn cách cửa lớn một bước chân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-310-khong-noi-loi-gia-doi.html.]

 

Bên trong sảnh lớn đèn sáng dịu dàng, khu vực giải trí chật kín khách đang trò chuyện phiếm.

 

Hạ Ngôn bước .

 

Xa xa truyền đến tiếng còi xe, nhân viên tháp canh xác nhận qua màn mưa mới mở cổng cho phép qua.

 

Căn cứ vẫn xây dựng mặt đất, lúc mưa bão xối rửa, khắp nơi đều là bùn lầy, những nơi trũng thấp thì ngập đầy nước.

 

Cống thoát nước ục ục sủi bọt.

 

Vài nhân viên mặc đồ mưa cầm dụng cụ, dọc các con phố dọn dẹp những miệng cống bùn đất tắc.

 

Thấy , xe giảm tốc độ, nhưng vũng nước bánh xe cán qua, bùn đen b.ắ.n tung tóe khắp nơi.

 

Trử Vạn Phu quét mắt qua những ngôi nhà dân khóa chặt cửa, rằng những đều chạy đến khách sạn để tránh lạnh.

 

Chỉ cần cảm lạnh là .

 

Hai tiểu chiến binh thùng xe, tay chống áo mưa, nghiêng đầu về phía khách sạn.

 

Quả nhiên thấy bóng dáng quen thuộc của bà chủ Hạ biến mất trong tiệm.

 

Hai tiểu chiến binh .

 

Lo lắng suốt cả quãng đường.

 

Đại lão quả nhiên lời giả dối.

 

Xe phanh cổng bệnh viện.

 

Trong cánh cửa mở toang, các bác sĩ cầm thiết cứu hộ, nghiêm túc chờ đợi.

 

Thấy xe dừng .

 

"Nhanh, chuẩn xe đẩy! Chuẩn ống tiêm!"

 

Bác sĩ Tang vung tay, cúi tạo tư thế sẵn sàng chạy.

 

Phía bà, vài sinh viên cũng nghiêm trang chờ lệnh.

 

Bác sĩ là gì.

 

Là chiến binh giành giật từ tay Tử Thần.

 

Các binh sĩ thùng xe lượt nhảy xuống, ôm sống sót lên vai chạy nhanh đến.

 

Đặt lên giường bệnh, các y tá canh gác bên cạnh cần bác sĩ dặn dò, tiên cứ truyền một chai glucose bổ sung năng lượng .

 

Tiếng bánh xe cán qua mặt đất gấp gáp vang lên trong bệnh viện.

 

Khiến các bà bầu đỡ hơn nhiều giật , chống dậy, vẻ mặt hoảng sợ những đang chạy trong phòng.

 

Không lâu , mỗi phòng bệnh kê thêm một hoặc hai giường bệnh mới.

 

Khi thấy những bệnh nhân gầy gò, mặt vàng như nghệ, giường thể cử động, giống hệt lúc mới đến.

 

Các bà bầu cái bụng phẳng lì của , thậm chí còn nảy sinh ý an ủi họ.

 

"Các cô là may mắn, mạnh mẽ hơn ."

 

Thấy ánh mắt trống rỗng đến, bà bầu như thấy chính ngày xưa.

 

Cô cố gắng mò gối lấy một viên kẹo sữa còn nguyên bao bì.

 

Lắc nhẹ mặt bệnh nhân giường bên, khóe miệng khẽ nhếch lên.

 

"Xem , đây là do các cô y tá nhỏ phát cho , mỗi ngày một viên, ngọt lắm."

 

"Hôm nay nỡ ăn, cô đến , chúng mỗi một nửa nhé."

 

Nói , bà bầu cẩn thận xé bao bì, một mùi thơm sữa ngọt ngào tỏa .

 

Cô dùng móng tay bấm một đường ở giữa, c.ắ.n một miếng.

 

Vừa tròn một nửa.

 

Cô cố gắng di chuyển đôi chân gầy guộc xuống giường, đỡ cái bụng lớn, từng chút một đến giường bệnh bên cạnh cách đó một mét, nhét nửa viên kẹo còn miệng cô gái mười tám mười chín tuổi.

 

"Ăn , đây là kẹo, thể giúp cô nhớ những chuyện đây. Ăn , ăn xong ngày mai . Mau ăn , cũng ăn ."

 

Bà bầu .

 

Cô gái trẻ dùng đầu lưỡi l.i.ế.m thử.

 

Thật ngọt.

 

...

 

Bên ngoài gió càng lúc càng lớn, mưa xiên.

 

Tiếng nước lộp bộp đập cửa sổ gỗ, nhanh chóng in thành màu nâu sẫm.

 

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân gấp gáp nhanh.

 

Một cô y tá nhỏ mặc đồng phục và đội mũ Florence Nightingale bước nhanh .

 

đóng tấm màng nhựa cắt khung cửa sổ, chặn luồng gió lạnh lùa qua khe hở.

 

Nước mưa theo tấm màng nhựa tí tách nhỏ xuống, cuối cùng cũng tụ thành một vũng nước nhỏ.

 

Cô y tá thấy liền nhíu mày, nhưng nghĩ cách giải quyết hơn.

 

Đột nhiên tiếng sột soạt vang lên.

 

Cô y tá giật , tưởng là chuột phòng.

 

Quay đầu , hóa là bà bầu đang vuốt phẳng giấy gói kẹo, đặt chung với những cái nỡ vứt bỏ đó, giấu gối.

 

" còn tưởng là gì." Cô y tá tiến gần, "Nếu cô thích đến , ngày mai sẽ cho cô thêm một viên kẹo nữa."

 

 

Loading...