Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 184: Xe ngựa xe ngựa hú
Cập nhật lúc: 2025-11-15 12:40:45
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Ngôn: ???
Trực Cương ngờ gặp khách hàng ủng hộ, cũng Hạ Ngôn với ánh mắt sáng rực.
Bà chủ, khách hàng gọi món.
“Khụ khụ.” Hạ Ngôn thể chấp nhận việc dùng bếp của nhà hàng tự chọn để xử lý những con côn trùng , nhưng thấy nên quá hẹp hòi. Biết thật sự nhiều khách hàng thích ăn, cô liền quyết định để Trực Cương thử.
“Anh cần những gì? sẽ xây cho một cái bếp nhỏ ở đây.”
Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của cô .
Trực Cương vui mừng thấy rõ, nhiều dụng cụ nấu nướng mà cho là hữu ích.
Hạ Ngôn quanh khu vực an , cuối cùng quyết định chia một góc phía Đông cho Trực Cương sử dụng. Cô mua một cái giỏ đựng rắn và một cái lọ thủy tinh lớn nắp đậy thể thông khí trong trung tâm thương mại đưa cho , bảo đặt đồ đó lấy dụng cụ nấu nướng.
Trực Cương a một tiếng, bảo Kiều Chân lát nữa hãy , nhét rết và rắn đặt ở góc Đông.
Hạ Ngôn trực tiếp dẫn đến nhà bếp riêng của , thấy cái gì thì mang cái đó. Dù cô cũng dùng đến nhà bếp, bao giờ xuống bếp, đồ đạc bên trong dù đầy đủ đến cũng chỉ là đồ trưng bày, bằng để Trực Cương mang tạo giá trị.
Thấy bao bì còn mở, Trực Cương cũng khách sáo, tìm một chiếc xe đẩy nhỏ, chất cao hết mức thể mang hết.
Bà chủ thật là cách chuyển nhà. Ở lâu như , cuối cùng cũng thể điều thích.
Trực Cương ngẩng đầu trời, cảm thấy hôm nay thời tiết thật .
Trong khu vực an , Trực Cương bận rộn sắp xếp quầy hàng nhỏ của . Bồn rửa, bàn bếp, kệ đựng thức ăn, các loại gia vị, các loại đĩa ăn tinh xảo, bếp dã chiến chuyên dụng của Trực Cương trông chỉnh tề.
Còn về điện nước, Hạ Ngôn gọi Gấu Gấu đến giúp. Có Gấu Gấu thì tất cả chỉ là chuyện nhỏ.
Nhân lúc Gấu Gấu lắp đặt ống nước, Hạ Ngôn lấy những bộ bàn ghế dùng đến trong hệ thống, bày sáu bộ. Đề phòng khách hàng tự tiện xông bếp dã chiến, cô còn thêm một màn chắn bảo vệ. Ngoài cô mua một cái tGấu rác vạn năng cỡ nhỏ đặt trong bếp.
Xét thấy Trực Cương là thích sạch sẽ khi nấu ăn, Hạ Ngôn đặc biệt mua nước rửa tay khử trùng tặng .
Mọi thứ chuẩn xong xuôi, Trực Cương rửa tay đeo găng tay dùng một , chuẩn xử lý rắn . Khoảnh khắc cầm d.a.o lên, khí chất bình tĩnh, tự tin lộ rõ.
Ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, dường như sắp m.ổ x.ẻ con rắn mà là bệnh nhân nghiêm túc đối đãi. Một nhát d.a.o nhanh, chuẩn, hiểm, con rắn lập tức bất động.
Lột da, cắt bỏ đầu, đuôi và nội tạng, rửa sạch nữa cho nồi hấp nấu chín, đó tách thịt thành sợi, loại bỏ xương…
Trực Cương im lặng tập trung cao độ, trong mắt chỉ món súp rắn mà bằng cả tâm huyết.
Hạ Ngôn xem bên cạnh thể rằng việc nhanh nhẹn.
Hương thơm dần bốc lên từ chiếc tô nhỏ, mùi thơm mà ngấy.
Kiều Chân canh ở bàn từ sớm, dán mắt Trực Cương và nồi canh mặt .
Cô hít một sâu, vẻ mặt lộ sự mong đợi. Đã lâu lắm , cô sắp quên mất mùi vị của món ăn ngon .
Hôm nay quả là may mắn.
Cô nhớ ngày xưa bà nội luôn thích nấu súp rắn cho cô ăn, nào cũng bảo cô ăn nhiều để cao lớn.
Thật là hoài niệm.
Cùng với hương thơm bay , khách hàng lầu thò đầu hét lớn: “Quản lý Trực Cương, đang món gì ngon ?”
Chưa kịp để Trực Cương mở lời, Kiều Chân động tác hiệu bình tĩnh, ngẩng đầu trả lời: “Súp rắn, nhện và rết chiên giòn, ăn thì xuống đây.”
Cái đầu thò liền rụt , chẳng mấy chốc cô bước từ đại sảnh, tìm một chỗ xuống.
“Thật ngờ, khi chuyển nhà còn thể ăn món dã vị. Quản lý Trực Cương, tự mang nguyên liệu đến ?”
Trực Cương liếc , múc một muỗng canh từ chiếc tô nhỏ, nếm thử độ mặn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-184-xe-ngua-xe-ngua-hu.html.]
Không tệ, hương vị tuyệt vời.
Hạ Ngôn uống bạc hà giải ngấy, các khách hàng vẻ mặt tận hưởng thưởng thức súp rắn, tâm trạng quả thực phức tạp.
Xem biểu cảm của khách hàng, họ yêu thích món .
Một bát canh 30 điểm, vẻ .
“Gấu Gấu, mau đây.”
Cô vẫy tay gọi Gấu Gấu , kéo nó đến một bên khác, thì thầm hỏi: “Gấu Gấu, t.h.u.ố.c diệt côn trùng dùng ?”
Cô định dựa bán dã vị để kiếm thêm một khoản, dù Trực Cương rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, nguyên liệu cần tốn tiền. Một thương vụ hợp lý.
Gấu Gấu học theo hành động của cô đầu , hạ giọng: “Chưa, kịp, giờ xịt ngay.”
“Khoan , đưa t.h.u.ố.c diệt côn trùng cho , tạm thời cần xử lý. Lát nữa hỏi Trực Cương xem còn món gì nữa, côn trùng bên ngoài con nào thể dùng. Khu vực tiền sảnh giao cho , giúp Trực Cương bắt côn trùng là .”
Hạ Ngôn chặn nó , thu hồi t.h.u.ố.c diệt côn trùng.
Gấu Gấu gật đầu.
Mưa phùn bên ngoài dần tạnh, bầu trời dần sáng lên.
Một tràng tiếng vó ngựa truyền đến từ xa, dần dần tiếp cận.
Các khách hàng đang ăn uống đều dậy, về phía điểm nhỏ ở xa.
“Có đến , đến .” “Không là , lo lắng.”
“Đừng sợ, bà chủ Hạ ở đây thì , cứ xem xét .”
Khi chiếc xe ngựa dần rõ ràng, đ.á.n.h xe đỉnh cũng thấy cửa.
“Hú~”
Dây cương siết chặt khiến con ngựa cao lớn chồm nửa , hí dài một tiếng dừng . Người đ.á.n.h xe đầu gì đó, ánh mắt kinh hãi như đang do dự nên tới .
Phía , hai cái đầu nhô từ trái sang , đồng loạt về phía .
“Họ đang gì ? Rốt cuộc đến ?” Kiều Chân uống hết ngụm canh cuối cùng, ánh mắt rơi xuống cây quýt, định lát nữa hái thêm một ít để trong phòng ăn dần.
Đối phương hiệu bằng tay chân thương lượng lâu, cuối cùng quyết định qua xem .
Họ dừng ở vòng ngoài trang trại, lượt xuống xe, vội vàng . Người đ.á.n.h xe đầu cởi mũ cúi mỉm với .
“Xin chào các vị, những chủ của trang trại, vui vì các vị vẫn bình an vô sự. Chuyện là thế , trong thời gian các vị mặt, chúng vẫn luôn chăm sóc nơi . Rất cảm ơn các vị gieo những hạt giống đây, cứu nhiều chúng .”
“Chúng mỗi chỉ lấy đủ ăn trong một tuần, cũng phá hoại cây giống. Bây giờ chúng nhịn đói một ngày , nếu các vị đồng ý, chúng đào một ít khoai tây về.”
Người đ.á.n.h xe trông cao lớn, ngũ quan sâu sắc, để râu quai nón nhưng hề luộm thuộm. Mái tóc màu nâu mềm mại, ánh mắt trong veo tính công kích.
Phía là hai nam nữ trẻ tuổi, cũng mặt hẹp sống mũi cao, ánh mắt sâu thẳm, ăn mặc tùy ý, tay chân khỏe khoắn, cửa khách sạn tò mò.
Họ đến đào khoai tây?
Tâm trạng của khách hàng phức tạp. Mọi đều hiện tại lương thực là tài sản quý giá đến nhường nào. Tuy những thứ thuộc về bà chủ Hạ, nhưng bà chủ Hạ là của …
Thôi, xem bà chủ Hạ .
Ý nghĩ đầu tiên của Hạ Ngôn là khách hàng đến, ý nghĩ thứ hai là ba trông thật sự là nam thanh nữ tú, dễ chịu.
Cô nở nụ chuyên nghiệp hiền lành, khiến trông vô cùng thiện.
“Mọi ăn cơm ? Nếu chê thì ăn một bữa tự chọn ở chỗ ?”