Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 172: Một cái Phẩy Tay Hào Sảng
Cập nhật lúc: 2025-11-15 12:09:01
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phúc Nương tò mò hai , đoán rằng đây là nhân viên mới của bà chủ Hạ.
Trong lòng cô nghĩ trông vẻ nho nhã, tính tình cũng ôn hòa.
Chỉ là gầy quá, như thể một cơn gió cũng thể thổi bay .
"Đây là nhân viên của , tên là Trực Cương." Hạ Ngôn đ.ấ.m bóp bắp chân ê ẩm giới thiệu hai với .
Phúc Nương đặt chậu hoa xuống, dùng khăn sạch lau ngón tay. Má lúm đồng tiền càng rõ, đôi mắt sáng rỡ. Cô lịch sự đưa tay : "Cứ gọi là Phúc Nương."
Trực Cương hiếm khi lộ vẻ khác lạ, đưa tay nắm hờ: "Trực Cương."
Khoảnh khắc ánh mắt chạm , dường như một luồng điện vụt qua.
Hai lập tức buông tay. Phúc Nương dời tầm mắt, tim đập nhanh, bàn tay đặt bên hông.
Hạ Ngôn nhận sự khác thường của hai , tự nhiên : "Phúc Nương, buổi chiều cô đến muộn nên thấy bộ đồ giữ ấm cao cấp. Hôm qua mặc thử , ấm áp vô cùng. Cô cũng nên mua một bộ, như mùa đông sẽ dễ chịu hơn."
Cô đặt mua hai bộ đồ giữ ấm chống lạnh cỡ phổ thông từ trung tâm thương mại, đưa ngay cho cô .
Hạ Ngôn xé bao bì, lấy quần áo ướm thử cô . Thấy vẻ vặn, cô nhét túi và đưa bộ giữ ấm còn nguyên tem còn .
Mặt Phúc Nương đỏ bừng, ánh mắt khựng . Cô cúi đầu, dám cô hoặc phía , trong lòng vô cùng hổ, khẽ c.ắ.n môi mà gì.
Trực Cương thấy liền dời tầm mắt. Ngón tay thon dài của chạm nhẹ bông hoa phù dung đang nở bên cạnh, trong lòng cũng tự nhiên.
"Bà chủ, về đây." Anh .
"Được, ." Hạ Ngôn quá để tâm, nhưng chú ý đến khuôn mặt đỏ bừng của Phúc Nương. "Phúc Nương, cô thế, mặt đỏ quá."
"À, , chắc nãy bê chậu hoa mệt." Phúc Nương sờ khuôn mặt đang nóng lên, ngượng nghịu.
Chỉ khi Trực Cương , cô mới cảm thấy thoải mái hơn.
"Bộ quần áo cô nhận lấy , đừng khách sáo. Bình thường nhận hoa cô tặng ít mà từng tặng cô thứ gì." Hạ Ngôn nhét quần áo lòng cô , cho từ chối.
"Sau nhỡ căn cứ gặp nguy hiểm gì, Phúc Nương cứ chạy đến quán của , đảm bảo an ."
Ban đầu cô định bảo cô đến ở tổng quán, nhưng nghĩ Phúc Nương là chủ kiến, lương thiện và luôn giúp đỡ khác trong khả năng của .
Nếu cô chuyện chuyển nhà, lẽ Phúc Nương cũng sẽ đồng ý.
Nghĩ , Hạ Ngôn liền nuốt lời trong. Cô vốn thích xen chuyện của khác, mỗi trải nghiệm riêng, thể ép khác theo suy nghĩ của .
Phúc Nương cảm thấy bộ đồ chống lạnh cao cấp trong lòng như củ khoai nóng, khiến cô luống cuống.
"Không , cái quá quý giá."
"Cứ cầm lấy , qua mới là hàng xóm ." Hạ Ngôn mỉm , vỗ nhẹ lên tay cô . Cô cô khách sáo nữa, vì nếu còn khách sáo thì cô sẽ tránh mất. Không cô thích nhận thiện ý của khác, mà là việc kéo qua đẩy như quá phiền phức.
Nghe xong, Phúc Nương đành gật đầu đồng ý, định lấy bông hoa nhất tặng cho cô.
Hạ Ngôn vội xua tay rời . Ở thêm lát nữa chắc chắn sẽ ôm hai chậu hoa về.
Phân quán bật đèn. Ánh sáng rực rỡ chiếu qua cửa kính, hắt lên mặt tiền quán, tạo nên sự tương phản rõ rệt với con phố bên ngoài.
Các khu nhà xa chỉ vài hộ gia đình bật ánh đèn vàng cam, bóng khổng lồ in tường tạo dáng ăn cơm.
Đây là đầu tiên Hạ Ngôn dạo ở đây buổi tối.
Hôm nay quảng trường trung tâm một bóng . Mọi đều về nhà sớm ăn cơm, sắp xếp vật tư mua, phấn khởi cho con cái thử bộ đồ lông vũ, ai nấy đều thêm vài phần tự tin vượt qua mùa đông khắc nghiệt sắp tới trong sự ấm áp.
Hạ Ngôn đẩy cửa kính bước . Tầng một chỉ vài bàn khách, mơ hồ thấy tiếng hát cổ vũ từ tầng hai vọng xuống.
Tiểu Uyển, quản lý quán, từ phía quầy thu ngân , ân cần hỏi cô ăn cơm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-172-mot-cai-phay-tay-hao-sang.html.]
Tiểu Uyển nhắc thì thôi, nhắc đến là bụng cô lập tức réo ùng ục.
Âm thanh lớn đến mức Tiểu Uyển thấy liền bật , rằng bà chủ lên lầu ăn , bên đang mấy bàn khách ca hát nhảy múa.
Thực Tiểu Uyển lâu gặp bà chủ, cô cũng nhớ.
Hạ Ngôn cảm thấy ăn ở cũng . Nghe bên hát hò, cô liền theo cô lên lầu.
Trong nhà hàng tự chọn ở tầng hai, bước thấy một nam một nữ đang nhảy điệu múa quê hương giữa tiếng hát vang vọng.
Người phụ nữ dáng duyên dáng, động tác linh hoạt, biểu cảm phong phú.
Người đàn ông vung hai tay, động tác rộng mở, thể hiện sức mạnh nam tính.
Trong sự hòa quyện giữa múa và hát, khí tại chỗ đạt đến đỉnh điểm, cả phòng tràn ngập tiếng .
Bị lây nhiễm, Hạ Ngôn nở nụ , đến quầy lấy đồ ăn gắp một ít, tùy tiện tìm một bàn xuống. Cô vỗ tay theo nhịp cùng , mắt dõi theo hai đang nhảy múa, thỉnh thoảng lớn tiếng reo hò.
Phân quán cũng phục vụ rượu và kem.
Điều thỏa mãn cơn thèm ăn uống của khách hàng.
Khi rảnh rỗi, họ rủ bạn bè đến đây ăn thịt lớn, uống chút rượu nhỏ, hát vài bài, nhảy vài điệu, giải tỏa tinh thần căng thẳng.
Chỉ ở đây họ mới thể quên thế giới trở nên tàn khốc đến mức nào.
Dưới sự gây tê tạm thời của rượu cồn, họ mới thể quên ngày mai cay đắng thấy hy vọng.
Từ lúc nào , đều coi việc đến chỗ bà chủ Hạ ăn cơm là điều hạnh phúc nhất.
Mỗi khách hàng đến đây đều tự giác tuân thủ quy định, tuyệt đối cãi cọ vì xếp hàng lấy thức ăn. Thậm chí vì Phân quán thứ nhất của Khách sạn Nghỉ dưỡng mà những vốn định rời khỏi căn cứ chọn ở .
Dần dần, họ kết bạn tại đây, tìm yêu, xây dựng ngôi nhà mơ ước bấy lâu.
Dù những điều kéo dài bao lâu, chỉ cần hiện tại vẫn vui vẻ, hạnh phúc là đủ .
Tiểu Uyển đúng lúc bật nhạc mừng, khiến tất cả khách hàng đều dậy, cùng bước trống ở giữa, tay chân múa may thể hiện niềm hạnh phúc.
Người giỏi hát thì cất cao giọng. Người giỏi múa thì uyển chuyển nhảy múa. Người giỏi thuật tiếng động cũng giấu nghề.
Có khách hàng tinh mắt phát hiện bà chủ Hạ, giơ ly rượu uống cùng cô, kéo tay cô nhảy.
Hạ Ngôn từ chối hai , cũng mất hứng , liền uống ly đến ly khác một cách sảng khoái.
Khán giả reo hò một tiếng , ngờ bà chủ Hạ hào sảng như . Bản họ cũng chịu kém cạnh, vài ly bia xuống bụng.
Các khách hàng nhất quyết đòi cô hát một bài, biểu diễn một tiết mục.
Hạ Ngôn đang trong khí vui vẻ liền vung tay, bảo Tiểu Uyển bật một đoạn nhạc nền. Mặc kệ hát dở, chỉ cần giọng đủ lớn để thấy là .
Dù điều họ là bài hát, mà là bầu khí.
Khi bài hát kết thúc, đều vỗ tay khen ngợi.
Tiểu Uyển và Trực Cương cũng ở trong đó, tít mắt, vô cùng vui vẻ.
Sau khi xuống sân khấu, hai trêu chọc cô, ngờ bà chủ hát đến , hôm nay họ mới thưởng thức.
Hạ Ngôn chụp lấy ly nước lọc bàn uống cạn, chỉ khổ, rằng đừng đùa, cô ép lên thôi, trò hề mặt .
Ngồi thêm một lát, cơn men rượu bỗng dâng lên, đầu bắt đầu cuồng. Hạ Ngôn chịu nổi nữa.
Cô gọi Trực Cương đến dìu , chào tạm biệt Tiểu Uyển. Hai qua cửa trở về sân nhỏ. Cô bảo Trực Cương về tổng quán cần lo cho , còn cô thì ghế treo, ngước bầu trời đêm đầy ngừng xoay tròn.
Kết quả là đến mức tự nôn mửa…