Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 116: Gấu Gấu Mặc Quần Áo Thôi
Cập nhật lúc: 2025-11-13 00:44:33
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Trong cửa hàng còn TV nữa. Mặc dù là phim cổ, nhưng mấy diễn viên gạo cội diễn xuất đỉnh thật, đáng để xem."
"C.h.ế.t tiệt, điều hòa ? Bà chủ chơi lớn ghê."
"Mọi kìa, bà chủ cũng đang ăn ở trong đó."
"Đồ ăn mà bà chủ dám ăn thì chắc chắn vấn đề gì." Một bắt đầu rục rịch, định thẻ.
"Phúc Nương ăn xong , lát nữa hỏi cô xem thế nào. Nếu thì cũng thẻ."
" đó, cứ xem Phúc Nương gì , đừng vội."
Bên trong quán, Phúc Nương mải xem TV, lâu mới dậy mang khay đến máy rửa chén.
Cô đến bên cạnh Hạ Ngôn, chân thành : "Bà chủ Hạ, đồ ăn ở đây ngon rẻ. Mọi sẽ đến thẻ thôi, đừng lo lắng. về đây, cố lên nhé."
"Được. Rảnh thì cứ đến xem TV, bật điều hòa."
Phúc Nương nở nụ lúm đồng tiền, gật đầu đẩy cửa rời .
"Phúc Nương , mau hỏi cô ."
Một đám vây quanh, líu ríu hỏi đủ thứ.
Thời tiết vốn nóng, chen trong đám đông càng khó thở.
Khuôn mặt vốn tươi tắn của Phúc Nương nhanh chóng lấm tấm mồ hôi. Cô mấp máy môi, nhanh chóng trả lời các câu hỏi của .
"Ngon lắm. Không thấy cơ thể vấn đề gì. Cánh tay đau. Bên trong còn điều hòa, giá rẻ nữa. Mọi mau thẻ , ăn no nhận nhiệm vụ."
Lần lượt cô liền bước khách sạn. Vừa bước qua cửa, lập tức một luồng gió mát lạnh phả thẳng mặt.
"Bà chủ, thẻ."
Phúc Nương thoát khỏi đám đông, đến cửa tiệm của chuẩn mở cửa kinh doanh.
Nhiều khách quen xếp hàng cửa, thỉnh thoảng liếc sang chiếc TV đang chiếu chương trình của nhà hàng bên cạnh.
Một vài khách cố tình chọn bàn gần cửa kính, chậm rãi đưa thức ăn miệng, phát tiếng “chẹp chẹp” đầy vẻ hưởng thụ.
Nhìn thế nào cũng giống giả vờ.
"Phúc Nương, cô xem bà chủ mới đến thực lực cỡ nào chứ. Không đến việc bật điều hòa, ngay cả TV cũng thể bật , thật lạ." Người phụ nữ trung niên tóc xoăn tự nhiên cúi xuống thì thầm tai cô .
Phúc Nương tay vẫn bận rộn, nghĩ một lúc quyết định cho cô : "Bà chủ Hạ chắc chắn thường. Hôm qua còn thấy Trử tư lệnh đến tìm cô , miễn tiền thuê nhà và mời cô ăn cơm đó.
Chị Quyên, , tranh thủ ngay một cái thẻ . Lỡ nữa thì . Chị nghĩ xem, nhà hàng chứa bao nhiêu ? Căn cứ của chúng bao nhiêu ?"
Người gọi là chị Quyên giật . Không ngờ bà chủ quan hệ với Trử tư lệnh, thì chuyện đều dễ hiểu.
Chị Quyên nhét quả túi nhỏ, liếc nhà hàng thêm một nữa, chuẩn về nhà kéo ông xã đến ăn.
"Phúc Nương, cô gì với cô ?" Người phía chị Quyên vội vã về, hiểu chuyện gì.
"Không gì, chị Quyên mau về nhà nấu cơm." Phúc Nương mỉm dịu dàng. "Anh mấy quả?"
"Hai quả thôi. Vẫn là một quả một tinh thạch đúng chứ?"
Phúc Nương gật đầu, nhận tinh hạch đưa, bỏ túi nhỏ.
Có hỏi cô sợ nhà hàng bên cạnh kinh doanh sẽ ảnh hưởng việc buôn bán của cô .
Cô , rằng đến lúc đó cô sẽ nhận nhiệm vụ ngoài nâng cấp dị năng, còn hơn cứ ở trong căn cứ bán quả kiếm tinh hạch.
Căn cứ thể tồn tại mãi, nhưng thực lực thì .
...
Hạ Ngôn đưa khay ăn máy rửa chén, lười biếng trong cửa hàng.
Hiện tại chỉ bảy tám khách đang ăn, doanh thu ngày đầu tiên lẽ chỉ đến mức .
Vì quá bận, cô chuẩn về Tổng tiệm.
Nơi đó thoải mái hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-116-gau-gau-mac-quan-ao-thoi.html.]
Cô vẫy tay gọi Manh Manh, thì thầm: “ về đây, cô trông chừng một lát, Gấu Gấu sẽ đến ngay.”
Ánh mắt Hạ Ngôn lướt qua hàng dài đang xếp hàng cửa tiệm hoa, rằng hôm nay những sẽ đến quán thẻ, cô liền qua phòng bà chủ để sân nhỏ.
Cô mở cửa của Tổng tiệm bước , đúng lúc gặp những khách đang xếp hàng mua cơm hộp và mua nước.
“Bà… bà chủ Hạ.” Họ giật vì cánh cửa đột nhiên mở , kỹ là bà chủ Hạ, ánh mắt tự chủ hướng về phía cô.
Một màn sương mù dày đặc, thấy gì cả.
Hạ Ngôn cũng giật nhưng vẫn mỉm gật đầu.
Cô quên mất đây cũng là lúc Tổng tiệm đông khách nhất.
Người ở hai bên chủ động nhường đường cho cô qua, tiếp tục ngoan ngoãn xếp hàng.
Cô đến đại sảnh, thấy Gấu Gấu, đang thắc mắc thì thấy một bàn tay đầy lông xuất hiện bên ngoài cửa kính.
Nó đang gì ? Sẽ xảy chuyện gì chứ?
Hạ Ngôn cau mày, cố gắng trấn áp sự bất an đột ngột dâng lên, nhanh chóng bước ngoài.
Sau đó, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Gấu Gấu.”
Gấu Gấu đang quét dọn mặt đất liền ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy như những viên ngọc trai lấp lánh.
“Bà chủ.”
Nền đất sạch sẽ, ngay cả kẽ gạch cũng ít bụi, bên cạnh còn đặt một thùng nước, thành thùng vắt một chiếc giẻ lau.
Hạ Ngôn bật , cô suýt quên rằng Gấu Gấu yêu sạch sẽ, thể chịu những nơi bẩn thỉu trong lãnh thổ khách sạn.
“Gấu Gấu, đừng nữa, mua quần áo cho , mau đây thử .”
Cô lấy bộ đồ chống nước chống cháy mua mấy hôm , bộ đồ rộng rãi chắc Gấu Gấu thể mặc .
“Quần áo?” Gấu Gấu bộ đồ liền trong suốt lấp lánh tay cô, vui vẻ đặt chổi xuống, dùng ngón tay chọc , mắt tròn xoe, “Mềm mại quá!”
“Ừ, mau mặc xem .”
“Vâng, bà chủ chờ chút, sắp xếp đồ đạc .” Gấu Gấu ưỡn bụng đặt chổi và xô nước dựa tường, nhảy tưng tưng đến bên cô, hai ngón tay mập mạp móc móc.
Ở sân , Hạ Ngôn đưa bộ đồ liền cho nó.
Gấu Gấu giơ quần áo lên, soi ánh mặt trời kêu một tiếng “Oa” lớn, khuôn mặt đầy lông cọ quần áo, vui mừng vô cùng.
Hạ Ngôn cũng vui.
“Bà chủ Hạ, thật . Là nhất mà Gấu Gấu từng gặp.” Gấu Gấu gần cô, cọ cọ mặt cô, vô cùng thiết.
Cảm giác ngứa ngứa mềm mại truyền đến má, dễ chịu như đang lười biếng phơi nắng buổi chiều.
Cô , xoa đầu nó, lòng mềm nhũn.
Gấu Gấu cẩn thận dùng ngón tay kéo khóa phía xuống, bước hai chân .
Hạ Ngôn giúp nó kéo khóa lên, bao bọc cái bụng tròn vo, đợi nó thò hai cánh tay , kéo khóa xong thì đội thêm cái mũ nhỏ.
Bộ đồ vặn hảo.
Gấu Gấu sờ lên chất vải trơn tuột , niềm vui sướng lời nào tả xiết, cảm giác thật sự đến từ chính cơ thể nó ?
“Người bán bộ đồ chống nước chống cháy, điểm yếu chí mạng của là sợ lửa. Sau thấy dị năng giả hệ lửa thì tránh xa , để các nhân viên khác tiếp khách. Biết Gấu Gấu? Cậu là quản lý báu vật của đấy.”
Hạ Ngôn hài lòng vòng quanh nó một vòng.
“Gấu Gấu . Cảm ơn bà chủ, Gấu Gấu sẽ cẩn thận.”
“À Gấu Gấu, giày ?” Một chú Gấu Gấu chân trần mặc quần áo ư?
Gấu Gấu lắc đầu, “Không , sẽ trượt, cảm giác kỳ cục, thể cảm nhận độ rung của mặt đất nữa.”