Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Mang Thai Với Thế Tử Sắp Bị Xử Trảm - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-31 19:02:14
Lượt xem: 468

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đại lao âm u, ta mang theo một hộp cơm, bên trong là rượu và thức ăn Hầu phu nhân chuẩn bị.

Trong bóng tối, những cánh tay liên tục vươn ra, muốn giằng lấy vạt váy của ta, bước chân ta vô cùng khó khăn.

Ngục tốt lẳng lặng dẫn đường, không nói nửa lời. Hắn đưa ta xuống hai tầng hầm, đến tận gian ngục cuối cùng mới dừng lại.

Chờ ta bước vào, hắn mới hạ giọng: “Trời sáng sẽ đưa cô nương ra ngoài. Làm việc, nhớ nhẹ nhàng một chút.”

Dưới ánh đèn lồng leo lét, ta thấy trong phòng giam có giường chiếu, bàn ghế đều tốt hơn phòng của ta. Hẳn là Vĩnh Ninh Hầu đã tốn không ít bạc.

Ta mở hộp cơm, bày thức ăn ra. Tạ Đoan ngồi trên giường, lặng lẽ nhìn ta, không nói nửa lời.

Ta tranh thủ lúc còn chút ánh sáng, rót hai chén rượu, đặt trước mặt hắn: “Nên uống rượu giao bôi rồi.”

Tạ Đoan khẽ cười, đưa tay vén mũ trùm đầu của ta lên.

Ngay khi ấy, ngục tốt đã rời lên tầng trên, đại lao lập tức chìm vào bóng tối.

Ta mò mẫm đưa chén rượu đến tay hắn, hắn vẫn không nhận.

Ta lại đưa lần nữa, hắn nói: “Đổng cô nương, ta và nàng dù đã bái đường nhưng chưa động phòng, vẫn chưa tính là phu thê. Nàng hoàn toàn có thể rời đi.”

Ta không đáp, lại ép chén rượu vào tay hắn, lần này hắn mới chịu nhận lấy.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Tay ta vòng qua tay hắn, ép hắn uống cạn chén rượu giao bôi.

Tạ Đoan có uống hay không ta chẳng rõ, chỉ biết ta ném chén rượu xuống đất, nhào tới đẩy ngã hắn.

Trong bóng tối, ta luống cuống xé áo hắn, mãi vẫn chưa tháo được đai lưng.

Tức đến phát khóc, ta “ư ư” nức nở.

Tạ Đoan thở dài, lật người đè ta xuống: “Không hối hận chứ?”

Ta khẽ nức nở, cắn mạnh lên n.g.ự.c hắn. Hắn “hít” một hơi, bật cười: “Châu nhi, nàng là cún con sao?”

Không chờ ta đáp, hắn cúi xuống, ghé tai ta thì thầm: “Châu nhi yên tâm, ta – Tạ Đoan – tuyệt đối không phụ nàng, Đổng Trân Châu.”

Nước mắt ta không ngừng rơi.

Hắn vẫn chưa hay biết, hắn chẳng còn tương lai.

Cuộc đời hắn sẽ chỉ kéo dài đến mùa thu này thôi.

Giống như phụ thân ta, họ đều không thể thấy ta mặc bộ váy này ngày xuất giá.

Rượu của Hầu phu nhân hẳn đã bỏ chút gì đó, Tạ Đoan giày vò ta suốt đêm. Khi ta rời đại lao, phải vịn tường mà đi, người ta cứ bảo hắn bệnh, đúng là lời đồn không đáng tin.

Hầu phu nhân đích thân đến đón, thấy ta vịn tường mà bước, lập tức mừng rỡ khôn xiết.

Bà hiểu tính con mình, biết bao nữ tử xinh đẹp hầu hạ mà hắn chẳng động tâm, vậy mà lại chấp nhận ta – một kẻ thô kệch, vụng về.

Ta được sắp xếp ở tiểu viện gần chủ viện nhất, có bảy tám nha hoàn, ma ma hầu hạ. Hầu phu nhân còn đặc biệt mời một nữ y đến ở phòng bên, mỗi ngày bắt mạch cho ta.

Suốt một tháng, Tạ Đoan không hề phát bệnh, đêm đêm vẫn giày vò ta đến c.h.ế.t đi sống lại.

Ta cũng chẳng khách khí, lưng hắn đầy vết cắn, vết cào.

Chúng ta không nói một lời, chỉ quấn lấy nhau không rời, như đang sống giữa loạn thế, hôm nay còn chưa chắc có ngày mai, chỉ có thể điên cuồng chiếm hữu nhau để bù đắp tất cả.

Một tháng trôi qua, ta cuối cùng có thai.

Hầu phu nhân mừng rỡ rơi lệ, lập tức mở từ đường khấn cáo tổ tiên, cầu mong ta sinh được nhi tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-thai-voi-the-tu-sap-bi-xu-tram/chuong-2.html.]

Đêm ấy, khi ta đến đại lao, ngục tốt đã đổi người.

Ma ma đi cùng dúi cho hắn một túi bạc, ngục tốt mới nhỏ giọng nói: “Sáng nay, ngay khi cô nương rời đi, thế tử đã vượt ngục rồi.”

Hắn đi rồi.

Vậy sáng nay, khi ta mò mẫm từ biệt hắn trong bóng tối, hắn đã tỉnh chưa?

Hắn không nỡ nói với ta một câu từ biệt sao?

Hắn có biết, hắn sắp làm phụ thân rồi không?

Ta vẫn bước vào nhà lao, gian phòng trống trơn, đồ đạc vẫn y nguyên. Ta ngồi xuống mép giường.

Đêm qua, chúng ta còn kề cận bên nhau, hắn khẽ ngâm một câu thơ:

“Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?”

À… thì ra, hắn đã từ biệt ta từ khi ấy.

Đáng tiếc, ta không phải Đổng Trân Châu.

Nếu là nàng ấy, nhất định sẽ biết đáp lại thế nào.

Còn ta, chỉ là Trịnh Minh Châu ở hẻm Quế Hoa, chỉ biết ôm chặt lấy Tạ Đoan, cắn mạnh lên bờ vai hắn.

Ma ma cầm đèn lồng, lặng lẽ chờ đợi. Lần đầu tiên, ta mới nhìn rõ nơi này một cách tường tận.

Trên bàn, một quyển sách còn mở, bút lông vẫn gác trên giá, còn trên giường phía sau ta, chăn gấm rối tung, ngổn ngang.

Cũng phải thôi, hắn nào biết gấp chăn là gì.

Ta không nén được ý cười, vươn tay kéo chăn lên, vừa mới giũ ra, một chuỗi vòng tay rơi xuống.

Đây là thứ Tạ Đoan để lại cho ta sao?

Ta nhặt lấy, đeo lên cổ tay, lỏng lẻo vô cùng. Bàn tay hắn lớn, cổ tay cũng to hơn ta nhiều.

Có lẽ cả đời này sẽ không còn gặp lại nữa, vậy thì ta sẽ không trả lại đâu.

Gấp chăn ngay ngắn, ta quay đầu nhìn lại một lần nữa.

Phụ thân à, người xem, kiếp này con đã từng khoác lên mình áo hỉ đỏ, từng uống rượu giao bôi, gả cho người đã một tay kéo con ra khỏi hồ nước băng.

Hạt giống hắn để lại, sẽ nẩy mầm trong thân thể con.

Con không còn là một cánh bèo không rễ trôi dạt nữa, đường đời về sau, sẽ có người đồng hành cùng con.

Ta rời khỏi đại lao, giấc mộng đẹp này, cũng nên tỉnh lại rồi.

Ta không thể quay lại Vĩnh Ninh Hầu phủ nữa.

Thế tử vượt ngục, tân đế giận dữ, Vũ Lâm Vệ bao vây Hầu phủ chặt như nêm, không cho bất kỳ ai ra vào.

Ma ma lo lắng đến mức nước mắt lưng tròng. Bà vốn là nhũ mẫu của Hầu phu nhân, tình cảm sâu nặng, nếu không, Hầu phu nhân cũng không yên lòng giao ta cho bà.

Ta đưa ma ma đến thuê một tiểu viện nhỏ để ở tạm, nhẹ giọng an ủi.

Trong mắt ta, tân đế bao vây Hầu phủ nhưng không g.i.ế.c chóc, ngược lại giống như bảo vệ hơn là trừng phạt.

Mà chuyện Tạ Đoan vượt ngục, quá mức tùy tiện, lại không đi điều tra kỹ.

Chẳng qua chỉ là kẻ trong cuộc u mê mà thôi.

Ta khuyên ma ma cứ yên tâm chờ đợi. Bà trừng mắt nhìn ta thật lâu, nghĩ đến tiểu thế tử trong bụng ta, lại cúi đầu cam chịu hầu hạ.

Loading...