Ta Mang Thai Với Thế Tử Sắp Bị Xử Trảm - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-31 18:59:51
Lượt xem: 420
Tổ mẫu ta năm xưa sinh mười người con, ai nấy đều khỏe mạnh cường tráng.
Đáng tiếc, tiên đế chinh chiến liên miên, các thúc bá của ta lần lượt bị sung vào quân ngũ, không một ai trở về.
Mẫu thân ta sinh bảy tỷ muội, lại sinh thêm một đôi huynh đệ song sinh.
Năm kia, đại tỷ ta gả cho Hồ đồ tể ở phố Đông, Hồ gia ba đời độc đinh, thế mà ba năm đã bồng bế bốn đứa trẻ, hai trai hai gái, hai cặp song sinh.
Nhị tỷ ta tháng trước vừa xuất giá, hôm qua cũng đã truyền tin vui về.
Còn có biểu tỷ, đường tỷ…
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Còn ta, giờ đây lại bị Vĩnh Ninh Hầu phu nhân giữ chặt không buông.
Vị Hầu phu nhân cao quý đoan trang ấy, khóc đến nỗi nước mắt ròng ròng, hai mắt sưng đỏ. Tổ mẫu ta cùng mẫu thân ta cũng sụt sùi khóc theo.
Ta không hiểu, Thế tử Vĩnh Ninh sắp bị c.h.é.m đầu, bọn họ có gì đáng khóc chứ?
Nhà ta vốn là dân đen, tám đời cũng chẳng có liên can gì đến Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Hầu phu nhân khóc một hồi, lau khô nước mắt. Ma ma đứng hầu bên cạnh dâng lên một cái rương nhỏ, mở ra, bên trong là từng thỏi bạc xếp ngay ngắn, ít nhất cũng ngàn lượng.
Đừng hỏi ta sao biết được. Ta vốn ngày ngày tính toán sổ sách, chắt chiu từng đồng để nuôi cả nhà lớn toàn nữ tử và hài tử.
Chẳng những số bạc trước mắt, ngay cả những người hầu cận của Hầu phu nhân mang theo bao nhiêu bạc, giấu ở đâu, ta chỉ liếc mắt cũng biết.
Hồi phụ thân ta còn sống, dù chỉ một đồng tiền riêng cũng không giấu được ta.
Nếu sớm biết ông đi sớm như vậy, ta đã để lại chút bạc cho ông rồi.
Giờ có nói gì cũng đã muộn.
Ma ma đặt chiếc rương lên bàn, ta biết, đó chính là tiền bán thân của ta.
Vĩnh Ninh Hầu phủ cũng giống như nhà đại tỷ phu của ta, chuyện con nối dõi vô cùng gian nan.
Mấy đời độc đinh, đến đời này, thế tử Vĩnh Ninh - Tạ Đoan - vừa mới cưới thế tử phi, còn chưa kịp bái đường xong đã bị bắt đi, chưa kịp thẩm vấn đã giam vào đại lao.
Trời vừa sáng, tin tức truyền đến: Tạ Đoan bị phán trảm đầu sau mùa thu.
Thế tử phi thậm chí chưa kịp đưa của hồi môn vào kho, đã lập tức kéo người, mang theo toàn bộ của hồi môn quay về nhà mẹ đẻ.
Người khác làm vậy thì thôi, nhưng hành động của thế tử phi - Đổng Trân Châu - quả thực có phần không phải.
Hôn sự này vốn bắt nguồn từ chuyện năm xưa Tạ Đoan cứu nàng ấy khỏi hồ băng.
Đổng Trân Châu bình an vô sự, nhưng Tạ Đoan lại mắc bệnh nặng, để lại di chứng, từ đó không thể cầm đao cầm thương, cũng không thể lên chiến trường.
Khi ấy, phụ thân Đổng Trân Châu chỉ là một viên ngoại lang nhỏ nhoi ở Hộ Bộ. Nếu không nhờ kết thân với Vĩnh Ninh Hầu phủ, làm sao có thể thăng lên chức Hộ Bộ Thị Lang như ngày hôm nay?
Thế tử phi đi một đi không trở lại, lúc này mới lập xuân, còn hơn nửa năm nữa mới đến mùa thu. Hầu Vĩnh Ninh lấy công lao chiến trận cùng lời hứa trấn thủ biên cương, đổi lấy sự khoan dung của tân đế, ngầm cho phép Tạ Đoan lưu lại hậu duệ cho Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Hầu phu nhân âm thầm dò hỏi, ai nấy đều nói nữ nhân Trịnh gia ở hẻm Quế Hoa ba đời đều mắn đẻ, thế nên mới tìm đến nhà ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-thai-voi-the-tu-sap-bi-xu-tram/chuong-1.html.]
“Chỉ cần cô nương để lại hậu duệ cho thế tử, sau này nếu cô nương nguyện ý ở lại, Hầu phủ sẽ để cô nương làm quý thiếp. Nếu không muốn, Hầu phủ sẽ chuẩn bị của hồi môn, gả cô nương ra ngoài.”
Giọng ma ma ôn hòa, ánh mắt Hầu phu nhân tha thiết nhìn ta, hiển nhiên hiểu rõ, Trịnh gia giờ đây do ta làm chủ. Nếu ta không gật đầu, ai nói cũng vô ích.
Ta đối diện ánh mắt của mọi người, nhẹ nhàng gật đầu.
Không chỉ vì ngàn lượng bạc ấy, mà còn bởi năm xưa, trong hồ băng, người mà Tạ Đoan cứu được không chỉ có Đổng Trân Châu, mà còn có ta - Trịnh Minh Châu.
Ta mang theo một tay nải nhỏ, rời khỏi nhà.
Nghìn lượng bạc, nếu cả nhà ta biết tiết kiệm một chút, hẳn cũng đủ dùng.
Các biểu huynh đệ có thể mua giấy mực bút nghiên tốt hơn, các biểu tỷ muội cũng không cần ngày đêm vất vả thêu thùa.
Tiền thuốc thang của mẫu thân và các thẩm thẩm đã có.
Hy sinh một mình ta, đổi lấy sự yên ổn cho cả gia đình.
Hầu phu nhân sốt ruột, ngay trong đêm đã giục Hầu gia sai người đưa ta vào đại lao.
Ta khoác một chiếc áo choàng đen, bên trong mặc bộ váy đỏ rực.
Đó là thứ duy nhất ta mang theo từ nhà, là y phục phụ thân ta từng mua cho ta năm ấy.
Khi đó, ta bị các tỷ muội trong nhà chế giễu, nói ta vóc dáng thô kệch, da dẻ đen sạm, chỉ biết cắm đầu kiếm tiền, quê mùa dung tục, sau này nhất định không ai thèm cưới.
Lúc ấy ta chẳng bận tâm, nhưng khi ấy ta mới mười tuổi, vừa khóc, ta vừa bấm bàn tính, nước mắt rơi xuống hạt tính.
Phụ thân ta trèo lên xà nhà rồi lại xuống, lúc trở lại trên tay cầm một tay nải nhỏ.
Phụ thân nói: "Minh Châu nhà ta đẹp nhất, sau này mặc bộ này mà xuất giá nhé."
Phụ thân thở dốc rất nặng, ta biết đó là tiền thuốc của phụ thân, là số tiền ta lén lút kiếm được. Nhưng phụ thân không dùng nó để mua thuốc.
Bộ váy rộng thùng thình, lê thê quệt đất, phụ thân xoa đầu ta, nói: "Thật muốn nhìn thấy ngày đó."
Ta biết phụ thân sẽ không đợi được đến ngày đó. Tổ mẫu và mẫu thân đều đã buông bỏ phụ thân, họ thà dành tiền để nuôi dạy thế hệ nam nhân kế tiếp.
Năm ấy có lệnh tuyển quân, phụ thân ta ra đi. Dù sao nếu ở lại cũng sẽ c.h.ế.t vì bệnh, chi bằng đổi lấy hai lượng bạc phí an gia.
Ngày phụ thân đi, chỉ có ta ôm một túi lương khô tiễn phụ thân.
Ta vẫn nhớ nụ cười của phụ thân dưới ánh ban mai le lói.
Phụ thân nói: "Minh Châu, nếu có thể rời đi thì rời đi đi, con và họ vốn không cùng đường."
Ta kiên quyết mặc bộ váy này, Hầu phu nhân không còn cách nào khác.
Thế tử tính khí cố chấp, chẳng chịu chấp nhận ai khác.
Bằng không, ngàn lượng bạc kia dư sức mua bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp, mỗi đêm thay một người, rồi cũng sẽ có người mang thai.
Nhưng Hầu phu nhân chỉ có duy nhất cơ hội này.