La Vân Khỉ cười khẽ, khẽ nói như than:
“Làm sao có thể chứ… chàng tốt như vậy, sớm muộn gì cũng bị người khác đoạt mất.”
Hàn Diệp đưa tay nàng lên môi, nhẹ nhàng hôn lấy. Đôi mắt chăm chú nhìn nàng, giọng trầm ấm mà kiên định:
“Không thể nào. Ta đã hứa với nàng, đời này—chỉ có nàng là thê tử của ta.”
“Không phải đâu…”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
La Vân Khỉ lắc đầu, mắt bỗng dâng đầy sương mù.
“Sau này chàng sẽ cưới công chúa. Hai người mới là trời sinh một đôi. Dù ta có giỏi đến đâu, cũng không thể thắng nổi cốt truyện của chàng đâu…”
Hàn Diệp nhíu mày—nói cái gì thế? Cốt truyện gì? Công chúa nào?
Tiểu thê tử này… đúng là uống nhiều rồi.
Hắn cởi giày, lên giường, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng như ôm một đứa trẻ, dịu dàng đung đưa.
“Nàng không cần thắng bất cứ thứ gì… vì ta là của nàng.”
La Vân Khỉ lại mở mắt, ánh nhìn thất thần, ngây ngốc nhìn hắn:
“Lời chàng nói… đều là thật chứ?”
Nhìn vào đôi mắt mơ màng như phủ sương kia, Hàn Diệp trong lòng dâng lên một tia thương xót, khẽ vỗ nhẹ lưng nàng, ôn nhu nói:
“Đương nhiên, vi phu khi nào từng lừa gạt nàng?”
La Vân Khỉ đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ hắn, nhẹ giọng oán trách:
“Vậy vì sao chàng chẳng tăng hảo cảm với ta?”
Hàn Diệp khẽ sững người, trong lòng thầm kinh ngạc. Từ ngữ này… lại là lần thứ hai hắn nghe thấy.
“Chẳng lẽ… vi phu đối với nàng, còn chưa đủ tốt sao?”
La Vân Khỉ khẽ đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-98-ta-la-cua-nang-22.html.]
“Tất nhiên là chưa đủ. Ta còn muốn nhiều hơn nữa… nhiều hơn nữa…”
Nói chưa dứt lời, nàng đã khẽ rên một tiếng, vươn tay đẩy Hàn Diệp ra, nhưng lại bị hắn nhẹ nhàng áp xuống dưới thân.
La Vân Khỉ muốn giãy ra, song toàn thân đã vô lực, trước mắt tối sầm, bàn tay ôm cổ hắn cũng dần mềm nhũn buông xuống.
Hàn Diệp lập tức cảm thấy khác thường—tiểu thê tử vậy mà lại khẽ ngáy lên… đã ngủ rồi.
Hắn không khỏi bật cười, nhẹ nhàng buông nàng ra.
Những ngày gần đây nàng đã quá mỏi mệt, hắn sao nỡ làm nàng thêm vất vả?
Hắn khẽ đặt đầu nàng lên cánh tay mình, nhẹ nhàng ôm lấy thân ngọc trong lòng, khe khẽ thở dài, rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
----------------
Hôm sau, La Vân Khỉ vừa tỉnh đã cảm thấy cổ họng khô rát như thiêu, đầu óc quay cuồng, đau nhức vô cùng.
Vừa mở mắt ra đã phát hiện bản thân đang như gấu túi quấn chặt lấy Hàn Diệp, một chân còn vô tư gác lên hông hắn—nàng tức khắc đỏ bừng cả mặt, cuống quýt lăn dậy.
Hàn Diệp hơi nhướng mày, nhìn nàng mỉm cười ôn hòa:
“Nương tử, nàng tỉnh rồi?”
La Vân Khỉ quýnh quáng nhảy xuống giường:
“Á… đêm qua thiếp…”
Hàn Diệp ngồi dậy, nhẹ giọng đáp:
“Nàng uống say rồi. Ta đi rót nước cho nàng.”
La Vân Khỉ uống mấy ngụm trà, cổ họng mới dễ chịu hơn đôi chút.
Ngẩng đầu lên thấy Lưu Thành Vũ đã thức dậy, nàng lập tức đẩy Hàn Diệp ra ngoài:
“Mau ra ngoài trò chuyện với Thành Vũ đi!”
Hàn Diệp liếc nhìn tiểu thê tử với gương mặt ửng đỏ như hoa đào, khóe môi khẽ cong lên. Hắn yêu nhất chính là dáng vẻ thẹn thùng này của nàng—chỉ mong một ngày kia, có thể đường đường chính chính ôm lấy mỹ nhân về làm của riêng!