“Đúng đấy, ta thấy mấy ngày nay ả còn có phần tinh thần hơn trước.”
“Ta cũng thấy vậy, chẳng hiểu sao không hề có vẻ thua lỗ.”
“Nếu ả cứ tiếp tục bán phá giá thế này, bọn ta còn theo nổi nữa không?”
“Không theo cũng phải theo! Đã điểm chỉ vào giấy sinh tử với tên họ Tần kia rồi, chẳng rút lui được đâu.”
“Nhưng nếu kéo thêm một tháng, nồi nhà ta cũng úp ngược rồi…”
“Cũng chẳng ai khá hơn ai, có khi chưa đến một tháng nữa là ả hết đỡ nổi thôi…”
Mọi người còn đang bàn tán, La Vân Khỉ đã đóng cửa tiệm.
Cửa hàng mỗi đêm đều làm mới hàng vào giờ tý, phần lớn gia vị có thể bán được đều đã hết, những món dính đến bao bì nhựa thì tạm thời không đem ra được, đành chờ ngày mai tiếp.
Khi rời đi, nàng còn cố tình bước qua mấy tiệm rau đối thủ, mặt mày rạng rỡ mà liếc nhìn vào trong.
Mấy người kia tức đến nghiến răng ken két, hận không thể nuốt nàng sống.
La Vân Khỉ nào có để tâm, bước chân thướt tha, thảnh thơi về nhà.
Vừa đẩy cửa vào, liền thấy Hàn Diệp xách thùng nước từ hậu viện bước ra, nàng bèn hỏi:
“Chàng lại làm gì thế kia? Chớ bảo là lại mê trồng trọt rồi nhé!”
Thấy nàng có vẻ lo lắng, Hàn Diệp bật cười nhẹ:
“Ta thấy nương tử quý lắm mấy quả dưa kia, nên đem nước tưới cho từng gốc một.”
La Vân Khỉ lập tức nói:
“Chớ tưới nhiều quá, kẻo dưa mất ngọt đấy!”
Hàn Diệp ngạc nhiên:
“Lại có chuyện ấy sao?”
La Vân Khỉ cười cong cả mắt:
“Dĩ nhiên rồi, đất càng khô, dưa càng ngọt mà.”
Lúc ấy, Hàn Dung liền chạy ra khỏi phòng, như chim én lao đến ôm chặt lấy chân La Vân Khỉ.
Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nói:
“Tẩu tẩu, tẩu về rồi, Dung Dung nhớ tẩu lắm đó!”
Mấy hôm nay, La Vân Khỉ bận rộn đi tìm người dán yết thị, chẳng thể mang Hàn Dung theo, nàng cùng Hàn Diệp ở nhà, buồn chán không thôi. Nay vừa thấy La Vân Khỉ về, liền mừng rỡ như mở cờ trong bụng.
La Vân Khỉ đưa tay ôm lấy nàng, còn nhéo nhẹ một cái lên đôi má tròn trĩnh.
“Tẩu tẩu cũng nhớ Dung Dung lắm, ngày mai sẽ đưa muội đến tửu điếm.”
Hàn Diệp vội nói:
“Dung Dung, mau xuống nào, tẩu tẩu đã mệt cả ngày rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-97-la-co-nuong-dung-mao-doan-trang-tam-tinh-hien-luong-lai-roi-vao-tay-ga-thu-sinh-ngheo-kia-that-dang-tiec-thay-22.html.]
Hàn Dung nghe xong, liền ngoan ngoãn nhảy xuống.
La Vân Khỉ mỉm cười:
“Không sao đâu, tẩu không mệt. Tối nay muốn ăn gì, tẩu sẽ nấu cho.”
Hàn Dung vui mừng hớn hở, giơ tay nhỏ nói lớn:
“Muội muốn ăn mã lạt thang! Tẩu tẩu làm được không?”
La Vân Khỉ không khỏi thầm cảm khái—không ngờ món “mã lạt thang” này lại được hoan nghênh đến thế ở thời cổ đại. Chỉ tiếc mỗi ngày siêu thị chỉ cho mười gói gia vị, nếu mở tiệm e rằng chẳng đủ dùng. Giá như Hàn Diệp có thể tăng hảo cảm với nàng, biết đâu siêu thị được nâng cấp, vật phẩm cũng sẽ nhiều hơn?
“Đương nhiên là được.”
Nàng vừa đáp, vừa liếc mắt nhìn về phía Hàn Diệp.
Hàn Diệp cũng đang ngắm nàng, ánh mắt sáng như sao, trong đôi mắt dài hẹp kia thấp thoáng ý cười khiến người đắm say.
La Vân Khỉ mím môi—chỉ cười thôi thì ích gì, sao hảo cảm chẳng chịu tăng thêm chút nào?
Nếu nàng bày một quán nhỏ trước tiệm, bán mã lạt thang, e rằng tiền sẽ như nước chảy vào túi.
Lẽ nào... phải lấy thân báo đáp?
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Nghĩ đến đêm loạn tình khi trước, mặt nàng bỗng đỏ rực như hoa đào tháng ba.
Hàn Diệp không khỏi chau mày—hôm nay tiểu thê tử làm sao vậy? Khi thì vui, lúc lại ngẩn ngơ, mặt đỏ như ráng chiều, là bị nắng gắt, hay là nhiễm bệnh rồi?
Hắn bước tới gần, đưa tay sờ trán nàng.
“Nương tử, nàng không khỏe sao?”
La Vân Khỉ bị dọa đến giật mình, vội vàng lui một bước.
“Không... không sao.” Nói đoạn liền xoay người chạy thẳng vào trong phòng.
Hàn Diệp toan đuổi theo, chợt thấy ngoài sân có người bước vào—chính là Lưu Thành Vũ.
“Hàn đại ca, đại tỷ, ta tới thăm hai người đây!”
Lưu Thành Vũ trên lưng vác hai bó củi lớn, người còn chưa vào đến cửa, tiếng đã vang rền cả xóm.
Dạo gần đây, Lưu Thành Vũ thay đổi không ít—giọng nói lớn hơn, tiếng nói cũng thêm phần chất phác.
La Vân Khỉ vội ra đón, trách yêu:
“Ngươi chỉ đến chơi thôi là được rồi, cần chi phải vác thứ nặng thế?”
“Không sao, hôm nay ta chặt được nhiều.”
Lưu Thành Vũ cười hiền lành, đem củi chuyển ra sau viện.
La Vân Khỉ lập tức vào trong rót cho hắn một chén nước mát. Hắn cầm lấy uống ừng ực mấy ngụm, rồi ngồi xuống tảng đá trước cửa nghỉ chân.
Thở hắt một hơi, hắn thấp giọng nói:
“Hình như... có người thấy Tường Vi muội muội rồi đấy.”