Đứng nơi cửa, La Vân Khỉ khẽ hắng giọng một tiếng, đoạn cất tiếng rao mời.
Kẻ đi chợ, ai chẳng muốn mua hàng rẻ, nghe nàng vừa hô, người người liền đổ xô tới.
Suốt một ngày, lại kiếm được hơn ba trăm đồng tiền. Nhìn lại ‘siêu thị’, hàng hóa chẳng còn lại bao nhiêu, La Vân Khỉ như lệ thường, sớm đã đóng cửa hàng.
Những ngày qua nàng vội vã tìm kiếm Tạ Tường Vi, đã lâu chưa nấu cho Hàn Diệp cùng hai đứa trẻ một bữa cơm tươm tất. Hôm nay, nàng mang về ít sườn heo cùng khoai tây, định bụng thết đãi cả nhà.
Hàn Diệp đang ngồi đọc sách giữa sân, dáng vẻ nghiêm trang, tựa như học trò tiểu học đang trong buổi học.
Tiết trời giữa mùa hè, nóng nực vô cùng, hắn bỏ áo bào, chỉ khoác một lớp áo mỏng.
Đôi tay lộ ra dưới nắng, cánh tay rắn rỏi, ánh lên màu đồng cổ, từng đường cơ bắp hiện rõ, mang theo vẻ cứng cáp đầy khí chất nam nhi.
Hai chân hắn khẽ co, tay kia nâng quyển sách, ngón tay thon dài, đốt xương rõ ràng, hình dáng thanh tú.
Gương mặt khuất dưới mái hiên, ánh sáng và bóng tối hòa quyện, càng làm nổi bật những đường nét tuấn tú, sống mũi cao, gò má góc cạnh.
Nghe tiếng bước chân, Hàn Diệp ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy La Vân Khỉ ôm gói giấy dầu trong tay, đứng nơi cửa cười tươi như hoa, chiếc váy lụa tím tôn lên vóc người yểu điệu, eo thon chân dài, đôi mắt cong cong như trăng non, đang nhìn hắn mỉm cười.
Hàn Diệp thấy nàng cười mà ngẩn ngơ, liền đứng dậy hỏi:
“Phu nhân, hôm nay nàng vui vẻ như vậy, chẳng lẽ đã có tin của Tường Vi muội muội?”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt La Vân Khỉ vụt tắt.
Nàng lắc đầu, uể oải đáp: “Vẫn chưa có tin gì cả.”
Hàn Diệp vội đưa tay đón lấy gói đồ, nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tay kia xoa nhẹ lên mái đầu nàng đang lấp lánh dưới nắng.
“Vậy thì đừng nghĩ nhiều, tin rằng Tường Vi muội muội mệnh lớn, trời xanh sẽ không phụ lòng người lành.”
La Vân Khỉ ngẩng khuôn mặt ửng đỏ vì nắng, nhìn hắn, môi khẽ cong đầy bất đắc dĩ.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-96-tieu-sinh-quyet-khong-de-nang-that-vong-12.html.]
“Cũng chỉ đành như vậy mà thôi.”
Hàn Diệp gật đầu, dịu giọng: “Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi Hương, tháng này lại phiền nàng chăm sóc gia đình và bọn trẻ thêm chút nữa.”
Nghe vậy, La Vân Khỉ liền phấn chấn hẳn lên.
“Thật sao? Nhanh như vậy đã đến kỳ thi rồi ư?”
Hàn Diệp khẽ cười, cúi mắt nhìn nàng, dịu dàng nói: “Thu sang là tới kỳ thi, đương nhiên rồi.”
Thì ra là vậy, nàng cứ tưởng phải chờ đến mùa đông. Nghĩ đến việc Hàn Diệp có thể đỗ đạt trong vòng hơn một tháng nữa, nàng lại thêm hào hứng, quyết tâm chăm sóc hắn cho thật chu đáo.
“Vậy chàng mau đi học đi. Nếu có chỗ nào chưa hiểu, thì tìm phu tử mà hỏi. Thiếp đi làm cơm ngon cho chàng.”
Hàn Diệp kéo tay nàng, cười hỏi: “Sao ta thấy nàng còn nôn nóng hơn cả ta?”
La Vân Khỉ liếc chàng một cái, trách yêu: “Đương nhiên là nôn nóng rồi. Bao nhiêu công sức thiếp bỏ ra, chẳng phải là để chàng đỗ đạt vinh quy, rạng rỡ tổ tông đó sao?”
Hàn Diệp khẽ cong khóe môi, nụ cười sáng rỡ như ánh dương.
“Tiểu sinh quyết không để nàng thất vọng.”
La Vân Khỉ bật cười: “Thế mới đúng. Thiếp đối với chàng đầy lòng tin. Chỉ cần chàng dốc sức, nhất định sẽ thành công.”
Thấy nàng tin tưởng mình đến vậy, lòng Hàn Diệp chợt nóng lên. Chàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, định thân mật đôi chút thì Hàn Dung từ hậu viện chạy ào vào.
Vui mừng reo lên: “Tẩu tử! Hạt giống tỷ gieo đã kết thành những quả tròn trĩnh rồi!”
“Oh?”
La Vân Khỉ liền đứng bật dậy. Đó chính là hạt giống dưa hấu nàng gieo hôm nọ. Gần đây bận rộn tìm người, đã lâu không ngó ngàng tới.
Hàn Diệp đành rút tay về, ba người cùng nhau bước ra sau nhà. Quả nhiên, trên những dây leo đã xuất hiện mấy quả dưa hấu tròn trịa, xanh mướt, ai nấy đều hớn hở vui mừng.