La Vân Khỉ thấy ánh mắt hắn cứ lén lút dò xét mình, bèn vội vàng quay mặt đi nơi khác. Thấy hai vị nha dịch đã ra ngoài, nàng liền lên tiếng:
“Nếu không còn chuyện gì, chi bằng chúng ta sớm hồi phủ huyện.”
Phương Lộc Chi tuy lòng vẫn lưu luyến muốn cùng La Vân Khỉ thêm đôi câu hàn huyên, nhưng trời đã sáng rõ, đành gật đầu đồng ý.
Vì còn phải dắt theo tên Vương què bị thương ở chân, đoàn người di chuyển chậm chạp, mãi đến gần trưa mới về đến huyện thành. La Vân Khỉ lập tức đến nha môn trình bày tình hình, sau đó vội vàng quay về nhà.
Suốt đêm qua không về, nàng sợ Hàn Diệp lo lắng.
Quả đúng như vậy, Hàn Diệp cả đêm trằn trọc vì lo cho nàng. Thời buổi này không có cách nào thông tin tiện lợi, hắn lại phải trông nom hai đứa trẻ, hoàn toàn không thể ra ngoài tìm kiếm.
Thấy La Vân Khỉ vẻ mặt mỏi mệt, hắn vội vàng bước tới đón:
“Tường Vi bên đó thế nào rồi?”
La Vân Khỉ vừa nghe tới tên Tạ Tường Vi, trong đầu liền hiện lên lời mẫu thân của Vương què nói hôm qua. Nhớ đến việc nàng ấy bị tên tàn phế đê tiện kia làm nhục, trong lòng dâng trào phẫn nộ và xót xa, nước mắt tức khắc tuôn trào.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Hàn Diệp bước lên đỡ lấy nàng, La Vân Khỉ thuận thế dựa vào lòng hắn, đem hết mọi sự tình kể lại, chỉ là cố ý lược bỏ chuyện Phương Lộc Chi cùng đi, để Hàn Diệp khỏi phải phiền lòng.
Nghe xong, Hàn Diệp tức giận siết chặt nắm tay, nghiến răng nói:
“Vương què cái đồ súc sinh ấy! Nếu Tường Vi xảy ra chuyện gì, ta nhất định không để hắn toàn mạng!”
La Vân Khỉ lau nước mắt, ngồi xuống ghế gỗ bên cạnh:
“Hiện hắn đã bị bắt, chỉ riêng tội mưu sát đã khó mà thoát. Giờ chỉ còn việc tìm Tường Vi… muội ấy ở gần đây có còn thân thích nào không?”
Hàn Diệp trầm ngâm, rồi khẽ lắc đầu:
“Không có.”
La Vân Khỉ chau mày:
“Vậy muội ấy có thể đi đâu được chứ…”
Nàng càng nghĩ càng rối, trong lòng thực sự đã xem Tường Vi như muội muội ruột thịt, vốn định dìu dắt nàng ấy trở thành nữ cường, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Hàn Diệp suy nghĩ một hồi, mới đề nghị:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-95-bien-bi-phan-thanh-suc-manh-kiem-tien-22.html.]
“Chi bằng chúng ta mời họa sư vẽ chân dung, dán cáo thị tìm người?”
La Vân Khỉ nắm lấy tay hắn, nghẹn ngào đáp:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Được, thiếp cũng định làm như vậy.”
Từ đó, La Vân Khỉ ngày ngày khắp nơi treo cáo thị, tìm kiếm Tạ Tường Vi.
Song tung tích Tường Vi như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không chút hồi âm.
Mỗi lần mở cửa hàng, La Vân Khỉ không khỏi đưa mắt nhìn về chiếc ghế nhỏ trước cửa — ngày thường Tường Vi vẫn ngồi đó thêu hoa tường vi, giờ chỉ còn lại mình nàng cô đơn nơi này.
Chỉ cầu mong nàng bình an vô sự. Chỉ cần còn sống, tất sẽ có ngày tái ngộ.
Vì chuyện Tường Vi, mấy ngày qua La Vân Khỉ không còn tâm trí lo việc buôn bán, trái lại khiến mấy người Tần gia vui mừng khôn xiết.
Thấy nàng không còn ra đường rao hàng, Tần thị liền cười khẩy:
“Con nha đầu ấy rốt cuộc cũng gắng không nổi rồi. Nhìn cái bộ dạng ỉu xìu ấy, chưa tới mấy hôm cửa hàng đã phải đóng cửa thôi!”
Người xung quanh cũng ngỡ thời cơ đã đến, chỉ đợi hiệu của La Vân Khỉ sụp đổ. Nhưng chờ mãi mười mấy hôm trôi qua, cửa hàng nàng vẫn mở đều đều.
Lúc này, đám tiểu thương khác đã không trụ nổi. Bán giá thấp mãi, tiền vốn cũng chẳng còn.
“Không được rồi, ta thấy hay là cứ quay về giá cũ đi, chịu không nổi nữa, tiếp tục thế này thì đến vốn nhập hàng cũng chẳng đủ.”
Tần Tỏa Trụ hừ lạnh một tiếng:
“Về giá thì về giá, con nha đầu kia mấy hôm nay như người sắp tắt thở rồi, chắc cũng sắp chịu không nổi nữa.”
“Phải đó, rau của ả chẳng phải mọc dưới đất, bán giá đó chẳng ai chịu được. Chỉ là cứng đầu giữ sĩ diện mà thôi.”
“Đúng vậy! Ngày lành không bằng ngày nay, ta nói, hôm nay về giá luôn!”
Bọn họ bàn bạc xong, liền ai nấy trở về mở cửa tiệm.
Phía bên La Vân Khỉ, lúc này nàng cũng đã dần điều chỉnh lại tâm trạng. Vương què đã bị định án xử trảm sau thu.
Chỉ là Tạ Tường Vi vẫn bặt vô âm tín, có lẽ đã rời khỏi huyện này. Giờ chỉ có thể biến bi thương thành sức mạnh.
Sáng sớm hôm ấy, nàng đã dậy từ tinh mơ, mở cửa hàng như thường lệ, lại dựng lên tấm bảng quen thuộc:
"Mua một, tặng một."