La Vân Khỉ tâm tư tinh tế, há chẳng biết Phương Lộc Chi là đang gắng gượng tỏ ra mạnh mẽ?
Nàng liền dẫn mấy người đến căn nhà cũ mình từng ở. Khi rời đi, chăn đệm đều đã thay mới, còn đồ cũ vẫn để nguyên, đúng lúc tiện bề nghỉ ngơi.
Trải qua một phen mệt nhọc, ai nấy đều đã rã rời, La Vân Khỉ lại từ trưa đến giờ chưa hề dùng cơm, bụng đã đói đến dính lưng. Sau khi an bài ổn thỏa, nàng nhóm bếp nổi lửa, chuẩn bị nấu ăn.
Liếc nhìn kho hàng siêu thị, vẫn còn chút rau dưa, miến khoai, gia vị và mì sợi, nàng liền mang ra, định làm một nồi ma lạt thang (lẩu cay) cho mọi người dùng tạm.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Phương Lộc Chi đã mệt đến rã rời. Thân là công tử quý phủ, nào từng cuốc bộ xa xôi như vậy? Chân tay mỏi rã, vừa nằm xuống đã chìm vào giấc ngủ.
Lưng chừng mộng mị, chợt có một mùi hương lạ lẫm xộc vào mũi, thơm lạ thường, khiến hắn giật mình tỉnh giấc.
La Vân Khỉ đã múc sẵn ba bát lớn, đưa cho hai vị nha dịch và Phương công tử mỗi người một phần.
Phương Lộc Chi hít sâu một hơi, mùi thơm ngào ngạt khiến hắn nuốt nước miếng, cầm đũa không kìm được mà hỏi:
“Thứ này gọi là gì?”
La Vân Khỉ mỉm cười đáp:
“Gọi là ma lạt thang, ăn vào cay tê ngon miệng, các vị cứ thử xem.”
Hai vị nha dịch từ trước chưa từng nếm qua món nào thơm ngon đến thế, lập tức cúi đầu ăn ngấu nghiến.
“Thơm quá!”
“Ngon đến nhức răng!”
Phương Lộc Chi thì vẫn giữ phong thái thư sinh, thong thả nếm một miếng. Vừa đưa vào miệng, mắt liền sáng rỡ.
Quả nhiên là mỹ vị nhân gian!
Chẳng bao lâu, hắn cũng cầm bát ăn lấy ăn để, khó có thể dừng lại.
La Vân Khỉ thấy bọn họ ăn ngon lành, trong lòng cũng thầm hoan hỷ. Dùng xong bữa, nàng lại ra xem Vương què bị trói ngoài cửa, thấy hắn bị trói chặt không nhúc nhích được, lúc này mới an tâm.
Nghĩ đến lời mẫu thân hắn thú nhận chuyện hắn xâm phạm Tạ Tường Vi, lửa giận trong lòng lại bốc lên, chỉ hận không thể một cước đá cho hắn thành hoạn quan, thay Tường Vi báo hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-95-bien-bi-phan-thanh-suc-manh-kiem-tien-12.html.]
Chỉ là hiện giờ đã có công đường can dự, sự tình phải theo luật pháp xử lý, dù nàng căm hận đến mấy cũng không thể tự tiện ra tay, đành nén giận xuống.
Để phòng hắn trốn chạy, nàng dứt khoát ngồi canh ở cửa. Vừa tựa đầu canh giữ vừa buồn ngủ, cuối cùng mơ màng thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh giấc, lại thấy mình đang đắp áo ngoài của Phương Lộc Chi. Nàng vội vàng đứng dậy, ngẩng đầu đã thấy Phương công tử đứng sau, trên người chỉ mặc trung y trắng tinh, nở nụ cười ôn nhu nhìn nàng.
La Vân Khỉ bị ánh mắt ấy nhìn đến ngượng ngùng, vành tai khẽ đỏ lên, vội vàng đưa áo trả lại.
“Phương công tử sao có thể khoác áo cho ta? Nhỡ đâu nhiễm lạnh thì biết làm sao? Mau mặc lại.”
Phương Lộc Chi nhận áo, cười nhẹ chẳng để tâm:
“Trời nắng nóng như thiêu, ta lại nằm trong nhà, sao mà cảm lạnh được? Trái lại khiến cô nương phải ngồi canh cả đêm, ta thực thấy hổ thẹn.”
La Vân Khỉ khẽ phúc lễ, thành khẩn cảm tạ:
“Nếu không có Phương công tử trượng nghĩa tương trợ, chúng dân như ta sao có thể trị được hạng lưu manh như Vương què? Chỉ là… dân nữ còn có một điều khẩn cầu, e có phần mạo muội.”
Phương Lộc Chi chỉnh lại y quan, thong dong bước ra khỏi phòng. Giấc ngủ đêm qua khiến hắn tinh thần sảng khoái hơn bất kỳ lúc nào.
“Ồ? Việc gì, cô nương cứ nói.”
La Vân Khỉ thở dài:
“Dân nữ muốn thỉnh một vị họa sư, vẽ chân dung muội muội rồi dán cáo thị trong thành, tìm lại người thân lưu lạc.”
Phương Lộc Chi bật cười:
“Chuyện nhỏ thôi mà, cô nương cứ yên tâm tìm người vẽ, việc còn lại cứ để ta lo.”
La Vân Khỉ vội vàng cúi đầu cảm tạ:
“Vậy thì… xin đa tạ công tử!”
Phương Lộc Chi phe phẩy quạt xếp, ung dung nói:
“Chút việc cỏn con, cô nương chớ để tâm.”