Ta Mang Siêu Thị Xuyên Không Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng - Chương 195: Thì Ra Nhị Thế Tử Là Hắn

Cập nhật lúc: 2025-11-10 17:56:20
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hàn Diệp thản nhiên :

 

“Người Trương gia cấu kết ngoại tộc, tội thể dung. Việc ắt tay xử lý. Vì bá tánh Kiến Nghiệp thành, nguyện kẻ ác một .”

 

La Vân Ỷ khẽ thở dài:

 

“Chỉ e Trương Thái sư chuyện , sẽ chịu để yên với .”

 

Thực tình mà , khi nàng sách vốn chẳng thấy vị Thái sư họ Trương nào, nhưng nay tình tiết lệch khỏi nguyên tác cả trăm dặm, Hàn Diệp từ lâu rẽ khỏi cốt truyện chính, vài nhân vật mới xuất hiện, nàng cũng chẳng lấy lạ.

 

Hàn Diệp khẽ :

 

“Kẻ quan lấy việc phúc dân đầu. Nếu chuyện gì cũng dè dặt lo sợ, thì còn chi đến lợi ích cho muôn dân?”

 

Nhìn hình thẳng tắp như trúc của Hàn Diệp, La Vân Ỷ thở dài. Hiếm khi đạt thành tích chính trị, hà tất những lời nhụt chí?

 

“Chàng đúng. Làm quan chính là vì dân. Tướng công, ủng hộ .”

 

Thấy tiểu nương tử giơ nắm tay bé nhỏ, vẻ mặt hăng hái cổ vũ , Hàn Diệp nhịn bật .

 

Rồi cúi , thi lễ đến đất:

 

“Tiểu sinh đa tạ nương tử!”

 

La Vân Ỷ mỉm . Trong thoáng chốc, dường như trở về những ngày tháng an nhàn nơi huyện Thanh Sơn thuở .

 

Nàng mím môi :

 

“Đừng bỡn cợt nữa, nấu cơm cho đây.”

 

Phu thê hai ân ái hòa thuận, đúng lúc , Hoắc Bình tới cửa nha môn.

 

Nhìn thoáng qua, xoay về phía ngoài thành.

 

Cách thành một dặm, một ăn mặc như gia nô dắt ngựa từ gò đất bước .

 

“Nhị Thế Tử.”

 

Hoắc Bình gật đầu, lấy từ trong n.g.ự.c một chiếc mặt nạ đồng xanh.

 

“Về thôi.”

 

Hai phi lên ngựa, phi nhanh về doanh địa của Man.

 

Khác hẳn sự phấn khởi của dân chúng Thiên Long, sĩ khí của Man lúc tụt dốc t.h.ả.m hại.

 

Đại Thế Tử Bác Cách Đồ c.h.é.m mất một miếng thịt ở bắp chân, đang trong trướng dưỡng thương. Nghe lính báo: Trương Triệu Hàn Diệp c.h.é.m đầu, lập tức bật dậy.

 

“Ngươi thật ?”

 

Tên lính run run đáp:

 

“Hồi bẩm đại vương, chuyện xác thực. Gia sản họ Trương cũng tên tri huyện họ Hàn tịch thu, chia cho bách tính.”

 

Bác Cách Đồ tức giận mắng lớn:

 

“Hàn Diệp tên cẩu tặc , bản vương nhất định c.h.é.m đầu báo thù!”

 

Bên cạnh, một thư sinh :

 

“Vương gia bớt giận. Nay Trương Triệu c.h.ế.t, Kiến Nghiệp thành cũng chẳng còn gì béo bở để vơ vét. Chi bằng tạm thời án binh bất động, dưỡng sức chờ thời.”

 

Nếu lúc Trương gia ở đây, ắt nhận thư sinh nọ chính là mưu sĩ bên cạnh Trương Triệu.

 

Kẻ đó họ Trương, tên Tu Hư. Ba năm đầu phục Man. Hắn từ lâu Hàn Diệp dễ đối phó, đoán Trương Triệu sẽ gặp họa nên sớm trốn chạy, đầu nhập trướng Bác Cách Đồ.

 

Quả nhiên sự việc diễn đúng như liệu, Trương Triệu chém, Trương gia cũng bắt hết.

 

Bác Cách Đồ hừ lạnh:

 

“Ngươi bảo án binh bất động đến bao giờ? Lẽ nào để mặc bá tánh Kiến Nghiệp thành phát triển, mạnh lên ?”

 

Trương Tu Hư mỉm :

 

“Dĩ nhiên thể. Thuộc hạ chỉ Đại vương tạm thời động binh, nhưng chẳng chúng còn các vị Vương gia khác ? Có thể để họ mặt tiêu hao thế lực đối phương.”

 

Bác Cách Đồ hừ một tiếng:

 

“Bác Cách Tán là do nữ nhân nước Thiên Long sinh , xưa nay vốn cận Thiên Long, chịu sai khiến? Lão tam tuy là cốt nhục của bản tộc, nhưng tuổi còn nhỏ, chẳng nên việc lớn.”

 

Trương Tu Hư gật đầu:

 

“Nhị Vương gia đúng là khó thuyết phục. Tam Vương gia thì khác. Hắn xưa nay sùng bái võ đạo, luôn tôn kính đại vương, nếu để đại vương xuất chinh báo thù, ắt sẽ cự tuyệt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-195-thi-ra-nhi-the-tu-la-han.html.]

 

Bác Cách Đồ trầm ngâm một hồi:

 

“Ngươi cũng lý. Người , mời lão tam đến gặp bản vương.”

 

Chốc lát , một thiếu niên chừng hai mươi tuổi đẩy cửa trướng bước . Làn da đồng cổ, hình cao lớn, mũi đeo chiếc vòng mũi – phong cách thịnh hành của Man – chính là Tam Thế Tử Bác Cách Đạt.

 

Hắn phịch xuống tấm đệm, giọng thô lỗ:

 

“Đại ca tìm việc gì?”

 

Bác Cách Đồ :

 

“Đại ca giao cho một việc. Nếu thành công, phụ vương ắt sẽ cao hứng, chừng sẽ ban tặng Trân Châu cho .”

 

Vừa đến tên Trân Châu, nét mặt Bác Cách Đạt lập tức rạng rỡ.

 

“Nếu phụ vương thật sự ban Trân Châu cho , dù đại ca bảo gì, cũng nguyện theo!”

 

Thấy lão tam dễ dụ như , Bác Cách Đồ nở nụ gian.

 

“Ta ngươi mang đến Kiến Nghiệp thành, thế , thế …”

 

Một canh giờ , Bác Cách Đạt bước khỏi trướng, đưa mắt về nơi ở của Nhị Thế Tử Bác Cách Tán.

 

Hắn hân hoan nghĩ: Tiểu Trân Châu, nhất định mang nàng về bên cạnh !

 

Trong trướng…

 

Trân Châu đang rót cho Bác Cách Tán, thấy thần sắc xuất thần về nơi xa, khỏi cất tiếng hỏi:

 

“Nhị ca, đang nghĩ gì ?”

 

Bác Cách Tán khẽ sững , đoạn mỉm đáp:

 

“Ta đang nghĩ, lẽ chẳng bao lâu nữa, sẽ thêm mấy con nghé con để chăn nuôi đấy.”

 

“Thật chứ?”

 

Trân Châu vui mừng thấy rõ. Nàng vốn yêu thích muôn thú, đối với chúng cũng vô cùng kiên nhẫn. Hai con nghé mà Bác Cách Tán từng mang về, qua tay nàng chăm sóc, giờ đều béo , lông mượt sáng bóng.

 

“Đương nhiên là thật. Nhị ca , bao giờ từng gạt ?”

 

Bác Cách Tán nâng chén nhấp một ngụm.

 

Tuy Trân Châu gọi là ca ca, song hai chẳng ruột thịt. Nàng vốn là tiểu ăn mày mẫu Bác Cách Tán nhặt về từ Kiến Nghiệp thành hơn mười năm . Thấy nàng đáng thương, phu nhân liền đem về nuôi nấng. Từ đó nàng luôn miệng gọi là nhị ca, vì hàng thứ hai trong .

 

Chớp mắt, mẫu quy tiên. Nhìn tiểu cô nương vẫn âm thầm bầu bạn bên , Bác Cách Tán khỏi hồi tưởng dáng vẻ hiền từ của mẫu .

 

Hồi ức như nước trào về, trong lòng bỗng dâng lên nỗi chua xót cùng hận ý.

 

Mẫu vốn là nữ tử Thiên Long quốc, khi về man tộc thì luôn đố kỵ bài xích. Cái c.h.ế.t của , thể liên quan đến hai vị phu nhân ?

 

Nhớ đến Bác Cách Đồ cùng Bác Cách Đạt, sắc mặt thoáng trầm xuống, song chẳng bao lâu thong thả buông lỏng.

 

Tâm niệm chuyển dời, nghĩ đến nữ tử tên là La Vân Ỷ. Nghĩ đến nàng từng vì mà băng bó thương thế, từng múc cháo đút cho ăn, khóe môi bất giác nhếch lên ý .

 

Nàng và mẫu giống, cùng một đôi mi mày khí, vẻ ngoài oai hùng chẳng kém nam nhi. Trong vóc dáng mong manh yếu ớt , dường như ẩn chứa một nguồn lực mạnh mẽ vô cùng.

 

Bác Cách Tán bỗng thấy mong chờ cuộc gặp gỡ ngày mai.

 

 

Ngày hôm , Bác Cách Tán từ sớm y phục Thiên Long quốc, đến tiệm rau nơi hôm qua gặp nàng.

 

Hắn vốn hình cao lớn, nay vận áo dài bó eo kiểu Thiên Long, càng tôn thêm bờ vai rộng và dáng tuấn tú. Diện mạo đoan chính, ngũ quan rõ nét, khiến đường khỏi ngoái .

 

Bác Cách Tán khẽ mỉm , tay chắp lưng, phong thái ung dung đĩnh đạc.

 

Chưa đến một tuần , thấy La Vân Ỷ lùa theo ba con nghé và ba con dê tiến .

 

“Này, Hoắc , ngươi đến cũng sớm quá đấy.”

 

Bác Cách Tán mỉm :

 

“Cũng chẳng quá sớm, chỉ là đến sớm hơn nàng một chút thôi.”

 

“Ngươi thử xem sáu con súc vật , thể bán bao nhiêu ngân lượng?”

 

La Vân Ỷ nhiều lời, đưa gậy chăn trâu cho Bác Cách Tán.

 

Nàng nào ngờ , Hoắc Bình mắt chính là nhị thế tử của man tộc...

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Mèo Kam Mập đã chuyển qua nhà riêng "meokammap.com"

-------------------------------------------

Helu mấy bồ, tui Mèo Kam Mập đây. Mèo Kam Mập còn ở trọ MonkeyD nữa mà nhà riêng ở << meokammap.com >>. Tui chuyển nhà xong, hiện tui up từ chương 233 trở  ở web của tui. Nếu mấy bồ hóng bộ thì ghé qua nhà tui chơi nhé. Chủ yếu nhà tui vẫn là truyện ngắn, chỉ tầm 5-6 bộ là truyện dài, tui đang ưu tiên up bộ "Ban ngày....." và bộ "Mang siêu thị xuyên ...." .

Cảm ơn mấy bồ ủng hộ tui thời gian qua.

Loading...