Mà tất cả cũng bởi nàng nhúng tay loạn, nên giờ nàng cảm thấy trách nhiệm với Hàn Diệp.
Lúc , nàng đem bản nhập vai thê tử của . Chính vì mà tâm tính cũng đổi khác, càng trở nên lắm lời như những thê tử bình thường.
Đột nhiên, nàng nhớ tới khi xưa cũng từng lắm lời dặn dò , trong lòng khỏi dâng lên một nỗi xót xa.
La Vân Khỉ khẽ thở dài, giọng vương u sầu:
“Thuở , cũng từng một , suốt ngày ở bên tai lải nhải ngừng. Nay bà dặn đôi câu, chẳng thể nữa .”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Subscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Subscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
Hàn Diệp nàng, nhẹ giọng hỏi:
“Ý nàng là mẫu ?”
La Vân Khỉ gật đầu.
Hàn Diệp cũng cùng nàng thở dài một tiếng, đó nhỏ:
“Nếu nương tử ngại, về ... để lải nhải nàng.”
La Vân Khỉ nhịn bật , như một đóa hoa chớm nở:
“Chàng là nam tử hán đại trượng phu, nếu nhiều, chẳng thành bà bà ? Vẫn là thôi .”
Hàn Diệp cũng mỉm :
“Nương tử , .”
Rồi chợt nảy lòng hiếu kỳ, hỏi tiếp:
“Chỉ là, nương tử ở đây cần đến xẻng sắt? Lại lấy nhiều sắt như thế?”
“À… chuyện thì dài lắm.”
La Vân Khỉ nuốt một ngụm nước bọt, rốt cuộc cũng lên tiếng:
“Biết điều đến Kiến Nghiệp thành, liền sai dò hỏi địa thế nơi đây. Lại bảo thợ rèn từng giúp rèn lò góp nhặt ít sắt vụn, từ đó mới mấy chục chiếc xẻng . Không ngờ, quả thực chỗ dùng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-174-dai-truong-phu-phai-khong-then-voi-troi-dat-22.html.]
Hàn Diệp cảm động vô cùng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tay nàng, dung nhan trong trẻo mắt, chân thành :
“Đa tạ nương tử chu bề. Nếu những chiếc xẻng , giếng tuyệt thể đào . Lần nàng tới, thực giúp một ơn lớn.”
La Vân Khỉ cụp mắt xuống, ngẩng gương mặt nửa trắng nửa đen vì cháy nắng của Hàn Diệp, nhịn mà hỏi:
“Chàng thật sự hối hận khi chọn đến đây ? Nếu năm đó thuận theo ý Lục Đại nhân, thì lẽ con đường phía sẽ rộng mở hơn nhiều.”
Hàn Diệp nhướng mày, hỏi ngược :
“Ta vì hối hận? Nếu vì danh lợi phú quý mà vứt bỏ từng kề vai sát cánh, thì dù lập nên công danh ngất trời, cũng chẳng xứng với trời đất, chẳng xứng với lương tâm. Làm nam tử đời, thẹn với trời, chẳng thẹn với lòng.”
Lời như kim thạch rơi đất, khiến lòng La Vân Khỉ chấn động. Khoảnh khắc , nàng cảm thấy Hàn Diệp thoát khỏi ràng buộc của một nhân vật trong trang giấy, tự nên con đường của riêng .
Trong mắt nàng lúc , Hàn Diệp còn là một nhân vật trong truyện, mà là bằng xương bằng thịt, sống động ngay mặt.
Khoé mắt bỗng cay cay, La Vân Khỉ cố hít sâu một , mỉm :
“Nói . Từ nay về , chúng hãy sống những ngày tháng thật .”
Hàn Diệp cong nhẹ khoé môi, dịu dàng:
“Lẽ nào đây chúng từng sống ? Thôi nào, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa.”
“Cũng... cũng hẳn. Dù hiện giờ còn như .”
Hàn Diệp vươn tay ôm lấy nàng, khẽ than:
“Quả thật như . Chỉ là... nơi khổ cực trăm bề, nàng đến, chịu thêm bao phần vất vả. Nàng nên đến.”
La Vân Khỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y , ánh mắt kiên định:
“Có ở đây, thể đến?”
Hàn Diệp cảm thấy đầu ngón tay nàng khẽ run, ngón tay bất giác cũng siết chặt thêm một chút.
Hai chẳng thêm lời nào, nhưng cách giữa hai trái tim... gần nhiều.