Ngay cả Vương Thiên Chính cũng thầm kinh hãi— ngờ một huyện lệnh nhỏ nhoi mà võ nghệ cường mãnh đến , trong lòng càng thêm kính phục vài phần.
Ông giương đao, chỉ thẳng bụng mỡ của Trương Triệu, quát lớn:
“Trương Triệu! Ngươi giao, giao?”
Trương Triệu mặt mày trắng bệch, một lúc lâu mới nghiến răng:
“Thả !”
Chẳng bao lâu , một phụ nhân và hai đứa trẻ dẫn . Trương Cầu vội chạy tới ôm chầm lấy con , theo chân Vương Thiên Chính rời phủ.
Ngoài cổng, Lưu Thành Vũ và vẫn đang chờ.
Vừa thấy Hàn Diệp một tay áo đẫm máu, ai nấy liền biến sắc.
“Hàn đại ca!”
“Hàn đại nhân!”
Mọi cũng tức thì vây .
Một trận gió lạnh lướt qua, khiến Hàn Diệp tỉnh táo thêm đôi phần.
Một là uống nhiều , hai là vết thương đau nhức luôn kích thích thần trí, thêm bản vốn ý chí kiên cường—là thể cắn răng chịu đựng nên hầu như từng mất thanh tỉnh.
Thấy Lưu Thành Vũ mặt mày tái mét vì sợ, Hàn Diệp liền phất tay trấn an:
“Chỉ là vết thương nhỏ, đáng ngại.”
Đoạn xoay , khom lưng thi lễ với Vương Thiên Chính:
“Đa tạ Vương đại nhân tay tương trợ.”
Tuy hai chức vụ khác biệt, mỗi quản một việc, nhưng xét về phẩm vị, Vương Thiên Chính vẫn cao hơn Hàn Diệp hai cấp.
Vương Thiên Chính vội đỡ lấy Hàn Diệp, ha hả :
“Không cần đa lễ. Hàn đại nhân thương, mau hồi phủ trị thương , duyên tái ngộ.”
Nói đoạn, càng thấy thiếu niên hợp ý, lớn một tiếng, mang rời .
Lưu Thành Vũ sớm chờ nổi. Đợi Vương Thiên Chính , liền cõng lấy Hàn Diệp, ba chân bốn cẳng chạy về huyện nha.
Lúc , La Vân Khỉ đang cửa dạy Hàn Dung nhận mặt chữ, thực chất cũng là ngóng tin Hàn Diệp.
Từ lâu nàng danh Trương gia là lũ thế nào. Hàn Diệp rời phủ, nàng canh cánh trong lòng.
Vừa trông thấy cõng về, nàng lập tức thất sắc.
“Hàn Diệp ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-172-phai-nho-tan-goc-khoi-u-truong-gia-22.html.]
“Đại tỷ đừng sợ, Hàn đại ca chỉ thương nhẹ thôi, gì đáng lo.”
Lưu Thành Vũ đặt lên giường, cánh tay áo nhuốm đỏ m.á.u mà cũng run tay.
La Vân Khỉ trông thấy, tim như thắt , đến chuyện cũng cà lăm:
“Cái… cái nông nỗi thế ? Vốn chỉ là một vết rách nhỏ, mới chớp mắt chảy m.á.u thành dòng…”
“Ta cũng rõ, chắc là động thủ với Trương gia .”
Lưu Thành Vũ nhận lấy băng trắng, thuần thục băng bó vết thương cho Hàn Diệp.
Hàn Diệp sang La Vân Khỉ khẽ mỉm —… ngủ mất.
La Vân Khỉ thoáng ngẩn .
Tâm rốt cuộc lớn đến ? Thương thế như thế mà cũng ngủ ?
Hay là… đau quá mà ngất?
Tới khi Trương Cầu đưa gia quyến cửa, La Vân Khỉ mới phần nào những gì xảy trong phủ Trương gia, lòng càng lo lắng gấp bội.
Ngốc tử , vạn nhất gì bất trắc, nàng sống ? Hai đứa trẻ ?
Nàng thầm thề: từ nay về , tuyệt đối để mạo hiểm dại dột như nữa.
Vì sợ Hàn Diệp xảy chuyện, La Vân Khỉ suốt đêm trông chừng bên giường, dám chợp mắt. Tới khi trời sáng, gượng nổi nữa mới mơ màng .
Cảm giác vật gì phủ lên , nàng giật tỉnh giấc, mở mắt … bắt gặp nụ ấm áp của Hàn Diệp.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Subscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Subscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
“Cớ nghỉ đàng hoàng một lát?”
La Vân Khỉ bỗng nổi giận, trừng mắt trách móc:
“Chàng còn dám hỏi! Còn chẳng vì tên ngốc ? Nếu mệnh hệ gì, khác tính ?”
Hàn Diệp nhướng mày, vẻ khó hiểu:
“Liên quan gì đến khác chứ?”
La Vân Khỉ tức đến đảo mắt, tên thật sách đến ngốc chắc?
Hàn Diệp tự nhiên hiểu rõ tâm tư nàng, chỉ là cố ý trêu chọc một phen.
Hắn đưa tay khẽ gõ chiếc mũi nhỏ xinh của nàng, dịu dàng an ủi:
“Yên tâm , dù Trương Triệu ngang ngược cỡ nào, cũng dám hại mệnh quan triều đình.”
Giọng nhẹ nhàng, song trong mắt hiện lên một tia thâm sâu.
Trương gia lòng lang sói, nếu nhờ Vương Thiên Chính kịp thời xuất hiện, hôm nay sẽ .
Muốn trị cho yên Kiến Nghiệp thành—ắt nhổ tận gốc khối u Trương gia.