La Vân Khỉ vui vẻ, véo nhẹ mũi :
“Lời ngon tiếng ngọt.”
“Vậy ? Chẳng lẽ bảo cưới chục ?”
La Vân Khỉ trừng mắt dữ tợn:
“Chàng dám!”
Hàn Diệp bật :
“Đâu dám, chỉ mong nương tử chớ đùa mấy chuyện nữa.”
“Được , sai, nữa.”
Đang trò chuyện thì Tô Ly Nhi khóa cửa tiệm, chạy , gọi:
“Biểu ca, để rửa cho.”
Hàn Diệp ngẩng đầu, đáp:
“Không cần, giúp tẩu tẩu thu dọn bàn .”
Tô Ly Nhi một tiếng, xách chổi quét dọn gian nhà. La Vân Khỉ vội vã ngăn .
“Nơi để thu xếp là , mau về . Hai còn ở nhà, tỷ cũng yên lòng. Huống hồ, bữa cơm tối cũng cần lo liệu.”
Tô Ly Nhi chần chừ giây lát, :
“Vậy về .”
Hai bận rộn thêm nửa canh giờ mới xem như đấy.
Tối đến, La Vân Khỉ bắt tay nhặt rau, chuẩn nguyên liệu cho ngày mai. Vì mở tiệm Ma Lạt Thang, nên nàng để sẵn một ít rau trong siêu thị. Mọi cũng đến giúp một tay, chẳng bao lâu xong.
Một đêm ngon giấc, mộng mị, khi mở mắt thì trời sáng.
Hàn Diệp từ sớm đốt lò sưởi cho cả nhà ấm áp, chuẩn sẵn nước nóng, đợi La Vân Khỉ dậy rửa mặt. Tô Ly Nhi cũng nấu xong bữa sáng. Cả nhà ăn xong liền ai nấy bắt tay việc.
Hàn Diệp cõng rau nhặt đưa đến tiệm, định ở phụ giúp, song La Vân Khỉ khéo léo đuổi về. Kỳ thực, nàng để việc cũng chỉ là một phần, phần khác là vì Hàn Diệp gặp Phương Lộc Chi nảy sinh phiền lòng, ảnh hưởng tình cảm phu thê.
Nàng mang tâm giấu giếm, mà chỉ là suy từ lòng lòng .
Bởi ganh tỵ là bản tính con , mới là thường tình, mới là ngốc dại.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập tại kênh youtube 'Mèo Kam Mập Audio' để nghe audio nhé~
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-132-tau-tu-nam-nay-vat-va-cho-nguoi-roi-22.html.]
Vài ngày , La Vân Khỉ cũng quen với nhịp sống tất bật trong quán Ma Lạt Thang.
Tết Nguyên Đán gần kề, chợ búa ngày càng thêm náo nhiệt.
La Vân Khỉ cũng sớm chuẩn đầy đủ lễ vật đón xuân. Tối ba mươi, nàng mời cả Lưu Thành Vũ và Lý Thất về, cùng dùng bữa cơm đoàn viên. Hôm , nàng hiếm khi phá lệ, liền mười món cả mặn lẫn chay, tượng trưng cho “thập thập mỹ”. Lại còn gói bánh chẻo nhân cần tây, bởi quê nàng tin rằng ăn cần tây đầu năm sẽ chăm chỉ suốt năm, tiền bạc đầy túi.
Cả nhà quây quần bên đến tận nửa đêm. Sau đó, Lưu Thành Vũ và Lý Thất trở về trại, Hàn Diệp cũng men trong . Dù đêm nay học bài, La Vân Khỉ bèn dìu phòng lớn — mùa đông lạnh buốt cả tháng, đêm giao thừa cần ấm áp một chút.
Hàn Mặc ngoan ngoãn giúp ca ca cởi giày, đắp chăn cẩn thận, dắt đến mặt La Vân Khỉ, cùng cung kính hành lễ.
“Tẩu tử, năm nay tẩu vất vả .”
Hàn Dung cũng vội vàng theo:
“Đợi lớn lên sẽ nuôi dưỡng tẩu tử, để tẩu tử ăn ngon mặc ấm.”
Nhìn hai tiểu hài tử ngoan ngoãn lễ độ, La Vân Khỉ bặm môi ngăn lệ, khom dang tay ôm lấy cả hai lòng.
“Ha, hai tiểu quỷ , là cố ý chọc tẩu tử ?”
Hàn Dung lập tức xoay mặt La Vân Khỉ , lo lắng :
“Tẩu tử đừng , là đại ca dạy bọn đó. Đại ca mà tẩu tử , chính là kẻ !”
La Vân Khỉ lời cho bật :
“Đại ca các ngươi , thương các ngươi lắm. Tẩu tử cũng chọc , chỉ là cảm động, vì thấy hai đứa thật hiểu chuyện.”
Hàn Dung nghiêng đầu, ngây ngô hỏi:
“Cảm động là gì ạ?”
Hàn Mặc vội bịt miệng :
“Tẩu tử nấu ăn cả ngày, mệt c.h.ế.t , đừng hỏi nữa.”
Hàn Dung chớp chớp mắt, gật đầu mạnh.
“Vậy chúng ngủ thôi.”
Nói liền trèo lên giường, cởi giày, chui chăn.
La Vân Khỉ vốn định ngủ cùng Hàn Dung, nhưng thấy Hàn Mặc chiếm giường, đắp chăn kín mít, mắt lim dim ngáp liên hồi, nàng cũng chẳng nỡ kêu dậy, đành nhẹ nhàng xuống bên cạnh Hàn Diệp.
Ánh trăng lặng lẽ chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Hàn Diệp. La Vân Khỉ bỗng cảm thấy lòng xao động, nhớ về những ngày đầu xuyên tới nơi , từng đêm hai ngủ lưng ...
Bỗng thấy bên hông căng chặt — một cánh tay vững chãi vòng lấy, ôm trọn lòng.