Nghĩ đến biểu dịu dàng rũ mắt , trong mắt Hàn Diệp ánh lên một tia trầm sâu.
Một ngày , Hàn gia phát tang.
Lưu Thành Vũ và Lý Thất đều đến. La Vân Khỉ bỏ bạc mời mấy tấu nhạc, chỉ mong thể khiến tang sự của Vương Thúy Châu trọn vẹn phần nào.
Tiết trời giá lạnh, đất đóng băng cứng ngắc, nhưng may mắn Hàn Diệp cùng hai nữa đều chút võ công, dốc hết sức lực mới đào nổi huyệt mà hạ táng.
Dọc đường, Tô Ly Nhi đến gan ruột như xé, nước mắt đông mặt, bộ dáng đau đớn của nàng, La Vân Khỉ cũng nén mà rơi lệ.
Về đến nhà thì trời về chiều. La Vân Khỉ vội nhóm bếp nấu cơm cho , đợi xong hết thì trời tối mịt.
Lưu Thành Vũ và Lý Thất lo trộm rau trong ruộng, ăn qua loa cáo từ. Biết rau lớn nửa vụ, tâm tình phiền muộn của La Vân Khỉ cũng vơi đôi chút.
Sau khi hai rời , Tô Ly Nhi dậy, cung kính quỳ xuống mặt Hàn Diệp và La Vân Khỉ.
“Tạ ơn biểu ca và tẩu tử vì mẫu mà lo tang sự. Từ nay về , Ly Nhi nguyện trâu ngựa, dốc sức báo đáp ân nghĩa của hai .”
La Vân Khỉ vội kéo nàng dậy:
“Đều là một nhà, cần chi đến chuyện báo đáp?”
Hàn Diệp bên, thong thả :
“Tính tình của Ly Nhi khác hẳn Nhị di nương, tuyệt kẻ hồ đồ. Nương tử tâm thiện, sẽ chẳng khó . Chỉ cần sinh tâm tư khác, thì cứ an tâm ở đây. Sau nếu nhân duyên thích hợp, và nương tử sẽ chủ, gả cho một .”
La Vân Khỉ xong thoáng ngạc nhiên. Hàn Diệp xưa nay ít khi xen việc trong nhà, hôm nay nhiều đến . Hơn nữa, Vương Thúy Châu mới qua đời, giờ đến chuyện gả gả cưới cưới, e là thỏa đáng.
Tô Ly Nhi cúi đầu, môi khẽ mím:
“Ly Nhi hiểu rõ. Sau sẽ phụ giúp tẩu tử, chăm lo cho biểu ca và cả Hàn gia.”
Hàn Diệp khẽ “ừ” một tiếng, thêm gì.
Thấy khí phần trầm lặng, La Vân Khỉ liền :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-128-som-muon-gi-nang-cung-muon-khien-la-van-khi-quy-truoc-mat-minh-22.html.]
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập tại kênh youtube 'Mèo Kam Mập Audio' để nghe audio nhé~
“Đừng biểu ca nữa. Trong phòng lò sưởi nhóm sẵn, cũng lạnh cả ngày , về nghỉ sớm .”
Tô Ly Nhi cảm kích nàng một cái:
“Tạ tẩu tử, xin cáo lui.”
Sau khi nàng rời , La Vân Khỉ sang Hàn Diệp:
“Hôm nay lắm lời như ?”
Thấy tiểu thê tử vẻ mặt đầy nghi hoặc, Hàn Diệp khẽ lắc đầu.
Nghi ngờ trong lòng, chẳng thể rõ cùng nàng, đành nhẹ giọng:
“Có vài lời nên rõ ràng từ sớm thì hơn, về khiến nàng phiền lòng.”
Biết Hàn Diệp là vì nghĩ đến , trong lòng La Vân Khỉ chợt ấm áp, như một vầng thái dương nhỏ bé rực rỡ đang ngự trong ngực.
“Thiếp nào là túi giấm chua, dễ giận dỗi? Chỉ là cảm thấy Nhị di nương c.h.ế.t quá đột ngột, thường ngày vẫn khỏe mạnh, nào bà mắc bệnh gì .”
Hàn Diệp dịu dàng :
“Chuyện qua, nàng chớ nên nghĩ nhiều.”
Lúc hai trò chuyện, một bóng mảnh khảnh đang xổm ngoài cửa, vểnh tai lắng từng lời.
Nghe câu cuối của La Vân Khỉ, trong mắt nọ ánh lên một tia lạnh lùng tàn độc.
Quả là lanh lợi, nhưng thì ?
Giờ đây, c.h.ế.t còn lời để đối chứng.
Khóe môi nàng khẽ nhếch lên, nở nụ mỉa.
Sớm muộn gì, nàng cũng sẽ khiến La Vân Khỉ, quỳ xuống chân nàng như hôm nay…