Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Không Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng - Chương 126: Nhị Di Nương Mắng Tẩu Tử Là Đồ Chó Má (1/2)

Cập nhật lúc: 2025-07-02 17:18:34
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Phương công tử, người đến rồi.”

Tô Ly Nhi bước chân nhẹ nhàng nghênh đón từ bên ngoài.

Phương Lộc Chi dung mạo tuấn tú, cử chỉ ôn hòa, lại là công tử của huyện lệnh, Tô Ly Nhi đương nhiên không dám thất lễ.

Dạo gần đây, Phương Lộc Chi thường xuyên đưa Hoàng Oanh Oanh đến tìm La Vân Khỉ, lâu dần thành quen, Tô Ly Nhi với hắn cũng dần thân thiết hơn.

“Ly Nhi cô nương ở đây, vậy còn tẩu tử nàng đâu?”

Phương Lộc Chi kéo áo choàng bước vào quán, đảo mắt tìm quanh, không thấy bóng dáng La Vân Khỉ.

Hắn cười nói: “Là biểu muội ta nhờ ta đến xem thử La cô nương ra sao, mấy hôm không thấy nàng, tiếc là hôm nay trời lạnh, muội ấy không tiện ra ngoài.”

Tô Ly Nhi sao không đoán được tâm tư của Phương Lộc Chi, thấy hắn vừa vào cửa đã tìm La Vân Khỉ, ánh mắt liền ánh lên tia ghen ghét.

Dù là biểu ca hay Phương công tử, sao ai cũng một lòng một dạ với La Vân Khỉ? Nàng ta có gì hơn người? Cùng lắm chỉ là xinh đẹp đôi chút, xét cho cùng chẳng qua cũng chỉ là phường quê nữ tử.

Miệng thì vẫn cười đáp: “Tẩu tử có việc gấp, vừa mới về rồi. Phương công tử có cần mua thịt rau gì không?”

Phương Lộc Chi có phần thất vọng, khẽ “ồ” một tiếng, nói: “Không cần đâu, trong nhà thứ gì cũng đủ cả. La cô nương không ở đây, vậy ta xin cáo lui.”

Tô Ly Nhi vội vã nói: “Hiếm khi Phương công tử ghé qua, hay ngồi lại một lát rồi hãy đi.”

“Không cần đâu, nếu ta ra ngoài lâu quá, biểu muội lại tới mách mẫu thân ta cho coi.”

Dứt lời, Phương Lộc Chi quay người rời khỏi quán.

Tô Ly Nhi nhìn theo bóng dáng cao gầy của hắn, bất giác cắn môi.

Nếu Hàn Diệp chỉ là một tiểu lại, thì Phương Lộc Chi rõ ràng là mối nhân duyên tốt hơn. Nghe La Vân Khỉ nói hắn là cử nhân, vậy mà hắn chưa từng liếc mắt nhìn nàng ta một lần. Tô Ly Nhi nghĩ tới mà trong lòng càng thêm ganh ghét.

Thế nhưng nàng ta không giống Vương Thúy Châu, từ nhỏ đến lớn đã quen bị đánh mắng, nên sớm học được nhẫn nhịn. Chỉ cần La Vân Khỉ còn dung nạp nàng, nàng chẳng vội gì.

Chớp mắt đã sắp vào xuân, đến lúc đó Hàn Diệp sẽ vào kinh, nhiều nhất một tháng là có tin tức, đến khi ấy nàng tính đến chuyện chung thân cũng chưa muộn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-126-nhi-di-nuong-mang-tau-tu-la-do-cho-ma-12.html.]

Nhớ lại những lời mắng tối qua của Vương Thúy Châu, ánh mắt Tô Ly Nhi bất chợt trầm xuống…

--------------------------------

Bên kia, La Vân Khỉ đã trở về nhà.

Vừa vào cửa liền đi thẳng tới phòng Hàn Diệp.

Hàn Diệp đang ngồi bên giường đọc sách, các đốt ngón tay trắng bệch, rõ ràng là bị lạnh.

Thấy La Vân Khỉ bước vào, hắn lại hắt hơi một cái.

“Nương tử, sao nàng về sớm vậy?”

La Vân Khỉ chau đôi mày thanh tú, đi tới trách nhẹ: “Trời lạnh thế này, sao chàng không đốt lò, lại còn ngồi ở đây đọc sách, có phải bị cảm rồi không?”

Hàn Diệp xoa xoa mũi, nói: “Không sao đâu, ta sợ lò quá ấm lại dễ buồn ngủ.”

La Vân Khỉ không nói nhiều, liền kéo hắn dậy: “Nhưng cũng không thể để lạnh cóng như vậy! Nhỡ bệnh thì sao? Mau theo thiếp qua phòng chính.”

“Nương tử, ta không sao…”

Hàn Diệp đẩy tay La Vân Khỉ ra, mấy hôm nay tuyết rơi, khó lên núi kiếm củi, hắn định tiết kiệm chút, thường đợi nàng gần về mới nhóm lửa.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Nhưng La Vân Khỉ chẳng chịu buông, cứ thế kéo hắn qua phòng mình, vừa vào đã phát hiện cũng chưa có lò sưởi.

Liền hỏi: “Sao chưa nhóm lò? Hàn Dung đâu rồi?”

Hàn Diệp vừa nhóm củi cho nàng sưởi, vừa cúi đầu nói: “Đi sang bên Nhị di nương rồi, bên đó ấm hơn.”

“Sao chàng lại để Hàn Dung sang đó? Miệng lưỡi Nhị di nương như thế nào, chàng không rõ à? Nhỡ dạy hư con bé thì sao? Với lại dù muốn tiết kiệm củi, cũng không thể để bản thân lạnh cóng thế này chứ.”

La Vân Khỉ vừa đau lòng vừa tức giận, nghĩ đến cái miệng chua ngoa của Vương Thúy Châu, trong lòng càng thêm khó chịu.

Lời vừa dứt thì thấy Hàn Dung khóc lóc xô cửa chạy vào.

“Ca ca! Ca ca!”

Loading...