La Vân Khỉ đón gió mà rằng:
“Sau này chàng làm quan, tất phải vì dân sinh mà lo toan, sao lại bảo là không liên quan đến chàng?”
Thấy nàng bị gió sặc một hơi, Hàn Diệp vội giơ tay lên che gió cho nàng.
“Được rồi, nương tử nói phải, vi phu không dám tranh biện nữa. Gió càng lúc càng lớn, mau mau về thôi.”
La Vân Khỉ thực sự bị sặc, lấy tay che miệng nói:
“Chàng về trước đi, ta ghé cửa hàng xem một chút, rồi tiện đường sang lò rèn, nhờ họ rèn thêm hai cái lò nữa để sưởi trong mùa đông.”
“Việc này để ta lo, ta đã nhớ được kiểu dáng, sang lò rèn cũng là việc nhỏ. Nương tử muốn đi xem cửa hàng thì đi, nhớ về sớm một chút.”
Thấy Hàn Diệp nhất quyết như vậy, La Vân Khỉ bèn gật đầu.
Hai người chia tay nhau ở chợ, nàng vừa đến cửa tiệm thì đã thấy Phương Lộc Chi và Hoàng Oanh Oanh.
“Hoàng cô nương, Phương công tử, trời lạnh thế này sao hai người lại đến đây?”
Tức thì, Tô Ly Nhi vội vã bước ra, lên tiếng:
“Tẩu tử, muội đã mời công tử cùng tiểu thư vào trong chờ đợi, song hai vị cứ một mực từ chối…”
Phương Lộc Chi khẽ mỉm cười, thong thả nói:
“Không sao cả, bọn ta mặc nhiều, cũng chưa thấy lạnh. Mấy ngày trước, phụ thân của Oanh Oanh chẳng may tạ thế. Ta phụng mệnh mẫu thân, đưa nàng hồi hương lo tang sự, chẳng ngờ một đi một về kéo dài tận một tháng. May thay, nay đã đón được di mẫu cùng trở về, mọi chuyện cũng tạm ổn.”
La Vân Khỉ nghe vậy thì khẽ thở dài:
“Thì ra là thế... Hoàng cô nương, xin nén bi thương.”
Hoàng Oanh Oanh gật đầu, lại có chút ngượng ngùng mà nhìn về phía La Vân Khỉ:
“La tỷ tỷ, lần này muội tới là muốn mua ít gia vị lẩu cay mang về, cho mẫu thân nếm thử.”
La Vân Khỉ liền bật cười:
“Mua gì chứ? Muội muốn ăn, tỷ tặng là được. Chờ tỷ một chút.”
Nàng vội vã lui về hậu viện, lấy gia vị bỏ vào bát.
Bỗng Tô Ly Nhi bước theo vào, đảo tròn ánh mắt, rồi hỏi nhỏ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-124-ta-them-muon-nuong-tu-thi-co-gi-sai-22.html.]
“Tẩu tử, ta không thấy có hàng trong hậu viện, lần sau chỉ cần bảo ta là được.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
La Vân Khỉ thoáng chần chừ, rồi đáp:
“À... Mấy thứ này khó kiếm, tỷ sợ bị người khác phát hiện. Không sao, muội ra trước trông quán đi.”
Tô Ly Nhi "ồ" một tiếng rồi lui ra.
La Vân Khỉ khẽ nhíu mày.
Từ sau chuyện lần trước, Vương Thúy Châu có phần thu liễm, tuy đôi khi vẫn bóng gió châm chọc, nhưng La Vân Khỉ cũng chẳng mấy để tâm. Nếu thật sự quá đáng, nàng liền đáp trả không kiêng dè. Qua mấy lần, Vương Thúy Châu cũng hiểu trong nhà chẳng ai ủng hộ mình, nên đành chịu thiệt mà yên phận.
Tô Ly Nhi thì vẫn luôn ngoan ngoãn như xưa, mỗi ngày đều lên quán phụ giúp nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa. Trước kia La Vân Khỉ chẳng thấy gì, nhưng dạo gần đây lại dấy lên cảm giác bất ổn.
Tô Ly Nhi việc gì cũng ôm vào người, hệt như chủ nhân trong nhà. Tuy bề ngoài vẫn một mực khiêm nhường, nhưng trong lòng La Vân Khỉ lại có chút khó chịu. Dù sao đối phương cũng chẳng làm gì sai, nàng cũng chẳng thể trách cứ.
Đang mải nghĩ, chén gia vị cũng vừa đầy. La Vân Khỉ không tiếc gia vị, nhưng lại xót chiếc bát. Phương Lộc Chi lần nào tới cũng “lén” mang đi một chiếc, cứ như thế chẳng mấy chốc trong nhà hắn có thể mở luôn một hiệu bát.
Nàng cười bất đắc dĩ, bưng bát ra trước, còn lấy thêm ít rau cho Phương Lộc Chi.
Hoàng Oanh Oanh liền rạng rỡ cười vui:
“Đa tạ La tỷ tỷ, đa tạ La tỷ tỷ!”
La Vân Khỉ mỉm cười đáp:
“Không cần khách sáo. Sau này muốn ăn gì thì cứ đến lấy.”
Lời còn chưa dứt, Phương Lộc Chi đã rút từ tay áo ra một đoá trâm hoa ngọc. Trên trâm là một con sơn ca kết bằng lụa màu, sống động như thật, tinh xảo vô cùng.
Ánh mắt hắn sáng rực, đưa tới trước mặt La Vân Khỉ:
“Đây là Oanh Oanh chọn cho cô nương ở Vĩnh Định thành. Nàng nói cô nương lần nào cũng không chịu nhận tiền, xin hãy nhận vật này thay lời cảm tạ.”
La Vân Khỉ vội từ chối:
“Không cần đâu, ta chỉ là phụ nhân thôn dã, đâu dám đội vật quý thế này.”
Hoàng Oanh Oanh liền giật lấy trâm, nhanh tay cài lên tóc La Vân Khỉ:
“La tỷ tỷ đừng từ chối nữa, bằng không muội không dám tới nữa đâu.”
La Vân Khỉ còn chưa kịp gỡ xuống, hai người đã sớm bỏ chạy mất dạng.
Tô Ly Nhi đưa mắt nhìn trâm hoa, rồi lại nhìn theo bóng Phương Lộc Chi ngoái đầu nhìn mãi không thôi, khoé miệng khẽ nhếch, hiện lên một nụ cười lạnh lẽo.