Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Không Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng - Chương 122: Sự Nghiệp Chính Thức Khởi Sắc, Dựng Nhà Kính Thời Cổ (2/2)

Cập nhật lúc: 2025-06-29 15:25:51
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phải nói, Tô Lê Nhi làm việc cũng rất ổn, tay chân lanh lẹ, lại biết nói lời ngọt ngào, giúp La Vân Khỉ nhẹ gánh không ít.

Chớp mắt đã đến trưa, La Vân Khỉ bảo nàng về, còn đưa thêm ít rau và hoa quả. Tô Lê Nhi cảm tạ rối rít, rồi quay bước đi.

Ra khỏi tiệm, nàng không khỏi quay đầu nhìn lại, mắt dừng trên tay mớ đồ ăn, trong ánh mắt lập tức lộ ra một tia tham lam. Đến cửa nhà, lại trở về vẻ rụt rè.

“Biểu ca, Dung Dung, muội về rồi.”

Tô Lê Nhi nhanh chân bước vào sân, cửa phòng Hàn Diệp vẫn mở, hắn thấy nàng thì khẽ gật đầu, Hàn Dung đang chơi trong sân cũng bắt chước ca ca, nhẹ gật đầu chào nàng. Vương Thúy Châu thấy chẳng ai để ý Tô Lê Nhi, trong lòng tức giận, lập tức mở cửa đi ra.

“Vô dụng! Sinh ra đã là mệnh nô tỳ. Dựa vào ngươi mà ngoi đầu lên được, ta còn chẳng bằng đi ăn gió Tây Bắc!”

Tô Lê Nhi mím môi: “Nương lại nói bậy gì nữa vậy. Người và biểu ca chắc đói rồi, con vào bếp nấu cơm ngay.”

Nàng ôm đống rau bước vào nhà chính, Vương Thúy Châu cũng theo vào.

Bà ta đưa tay nhéo tai nàng, thấp giọng mắng: “Ta bảo ngươi chăm sóc biểu ca ngươi cho tốt, ngươi thì ngày ngày chạy đến cửa tiệm. Vài món ăn vặt đã đủ dụ ngươi sao? Ngươi còn tưởng nó thật sự giao tiệm cho ngươi chắc?”

“Nương…”

Tô Ly Nhi khẽ nhíu mày, giật tay ra khỏi tay Vương Thúy Châu, sắc mặt lộ chút bất mãn:

“Giờ đây mẫu tử ta đang phải nương nhờ người, mẫu thân có thể bớt lời một chút không?”

Vương Thúy Châu nghe xong, thanh âm lập tức cao lên mấy phần:

“Ngươi nói cái gì thế hả? Đây là nhà của biểu chất ruột ta, sao lại thành nương nhờ người ngoài?”

Tô Ly Nhi cúi đầu, giọng cũng thấp xuống:

“Dù là biểu chất của mẫu thân, nhưng nơi này cũng chẳng phải nhà của mẫu thân. Mẫu thân không thể nào yên tĩnh một chút được sao?”

Những ngày gần đây, Tô Ly Nhi vẫn luôn khuyên mẫu thân đừng gây ồn ào. Vương Thúy Châu ngoài miệng thì nghe theo, nhưng hôm nay vừa nghe câu ấy liền cảm thấy chói tai.

“Con nha đầu ranh này, lại dám dạy đời ta rồi sao? Có phải ngươi thấy mình lớn rồi, lông cánh cũng cứng cáp rồi hử?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-122-su-nghiep-chinh-thuc-khoi-sac-dung-nha-kinh-thoi-co-22.html.]

Nói rồi giơ tay định tát, nhưng chưa kịp ra tay thì một bàn tay khác từ phía sau vươn tới, ngăn lại.

Chỉ nghe thanh âm trầm thấp mà mang theo vài phần tức giận vang lên:

“Nhị di nương, người còn muốn làm loạn tới khi nào?”

Vừa thấy Hàn Diệp ra tay ngăn cản, Vương Thúy Châu giận đến nghiến răng, lập tức hất tay hắn ra, giận dữ nói:

“Được lắm, ngươi cũng khinh thường ta rồi, vậy thì ta đi là được!”

Thanh âm của Hàn Diệp trầm xuống thêm vài phần:

“Nhị di nương, người biết rõ ta không có ý đó. Nếu có điều gì bất mãn, người cứ nói với ta, cần gì phải luôn làm khó Ly Nhi?”

Thấy Hàn Diệp đứng về phía Tô Ly Nhi, cơn giận của Vương Thúy Châu lập tức tiêu tan, chỉ lườm hắn một cái, hừ lạnh:

“Được rồi, tình cảm huynh muội các ngươi sâu nặng, ta nói gì cũng vô dụng. Các ngươi muốn làm gì thì làm, ta cũng chẳng buồn quản nữa!” Nói xong thì quay đầu bỏ đi.

Tô Ly Nhi vội vàng hành lễ nói nhỏ:

“Biểu ca đừng để bụng, mẫu thân thi thoảng miệng nhanh hơn lòng, chẳng có ác ý gì đâu.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Hàn Diệp thở dài, bất đắc dĩ đáp:

“Ta biết, chỉ là khổ cho muội thôi.”

Tô Ly Nhi cúi đầu, khẽ nói:

“Không sao cả, làm thêm chút việc cũng là giúp đỡ tẩu tử. Tẩu tử mỗi ngày bận trước bận sau, lại còn phải ứng đối với thiếu gia nhà huyện nha, cũng chẳng dễ dàng gì.”

Hàn Diệp khẽ nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn:

“Phương gia đã giúp chúng ta không ít, tẩu tử là người biết lễ nghĩa, tự nhiên không thể coi thường họ. Muội đừng nghĩ ngợi lung tung.”

“Vâng.” – Tô Ly Nhi nhẹ giọng đáp, rồi cúi đầu tiếp tục nhặt rau.

Đợi Hàn Diệp rời khỏi, nàng mới bất ngờ siết mạnh một nắm rau trong tay, ánh mắt lóe lên một tia độc ý, như thể đang bóp nát La Vân Khỉ trong lòng bàn tay vậy.

Loading...