Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Không Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng - Chương 122: Sự Nghiệp Chính Thức Khởi Sắc, Dựng Nhà Kính Thời Cổ (1/2)

Cập nhật lúc: 2025-06-29 15:24:13
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhựa trong, dây mây?

La Vân Khỉ kinh ngạc đến há miệng, thầm nghĩ: Đây... e rằng chẳng phải là vật nên có trong siêu thị chứ?

Sao hệ thống lại ban cho nàng mấy món này?

Mở siêu thị ra xem, quả nhiên lại thêm một quầy mới, phía trên xếp ngay ngắn hai bó lớn nhựa trong suốt cùng hai bó dây mây chắc chắn.

La Vân Khỉ không khỏi cạn lời. Thứ này chẳng ăn được, uống chẳng xong, đem làm gì chứ?

Ánh mắt vô tình lướt qua đống hạt giống một bên, trong đầu liền loé lên linh quang, bất chợt bật ra một từ:

Dựng nhà kính.

Mấy vật phẩm hệ thống đưa, chẳng phải là dùng để dựng nhà kính ư?

Giờ đã vào tiết thu, rau cỏ đều đang kỳ thu hoạch, qua đông chỉ còn rau đông và đồ khô, dẫu siêu thị có hàng tươi nhưng mỗi đêm đều làm mới, chẳng thể tích trữ lâu dài. Nếu có nhà kính, chẳng những có thể sản xuất quy mô lớn, mà còn bịt được miệng lưỡi thế gian.

Hôm sau, La Vân Khỉ dùng qua điểm tâm liền vội vã đến nhà Lý Thất, tiện thể mang cho hai người ít thịt rau.

Lưu Thành Vũ đang nấu cháo trong bếp, thấy nàng ôm một đống lớn đồ tới liền vội chạy ra nghênh đón.

“Đại tỷ, sao người đến sớm vậy?”

La Vân Khỉ đưa đồ cho hắn, mỉm cười nói: “Tỷ nhớ hai đệ, nên qua thăm, tiện thể có chuyện muốn thương lượng.”

Lý Thất cũng từ trong nhà bước ra, một tay vẫn treo trước ngực, ngượng ngùng gọi một tiếng “Đại tỷ.”

La Vân Khỉ đưa tay đỡ hắn, dịu dàng hỏi: “Sao đệ lại ra đây? Hôm nay thấy khá hơn chút nào chưa?”

Trong lòng nàng vẫn mang nỗi áy náy với Lý Thất.

Trong truyện vốn chỉ nhắc qua hắn một lần, chẳng rõ kết cục ra sao. Nay hắn bị đánh, bạc lại bị cướp, nàng luôn cảm thấy bản thân có lỗi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-122-su-nghiep-chinh-thuc-khoi-sac-dung-nha-kinh-thoi-co-12.html.]

Lý Thất cúi đầu đáp: “Đỡ hơn nhiều rồi, thuốc đại tỷ cho rất công hiệu.”

La Vân Khỉ khẽ thở phào, lại căn dặn: “Dù vậy cũng chớ gắng sức, phải giữ mình cho cẩn thận.”

Lưu Thành Vũ bên cạnh tiếp lời: “Tỷ yên tâm, đệ sẽ chăm sóc hắn chu toàn. Đại tỷ nói có việc thương lượng, là chuyện gì vậy?”

La Vân Khỉ vốn xem hắn như người nhà, chẳng vòng vo, liền nói thẳng: “Hôm qua tỷ vừa mua hai thửa ruộng, định mấy hôm nữa gieo trồng. Võ đường cũng đã đóng cửa, nếu hai đệ đã dưỡng thương xong thì theo tỷ trồng trọt, chi phí hằng ngày tỷ lo, còn rau đem bán thì chia lợi nhuận cho hai đệ.”

Lưu Thành Vũ ngẩn ra: “Giờ trồng sao? Trời sắp lạnh rồi mà!”

“Là đang lạnh mới là cơ hội kiếm lời. Tỷ tính thế này…”

Nói rồi, La Vân Khỉ đem chuyện dựng nhà kính kể cho cả hai nghe.

 

Hai người không khỏi tấm tắc lấy làm lạ. Xưa nay chưa từng nghe đến việc mùa đông còn có thể trồng rau như vậy.

Huống hồ nàng không chỉ chu cấp sinh hoạt, mà còn chia lời không hề ít. Trước cũng chỉ là sống qua ngày nơi võ đường, giờ có cơ hội tốt như vậy, đương nhiên không chối từ. Hai người liền đáp ứng.

Xét thấy nhựa trong ở thời này quá đỗi kỳ lạ, nếu đem phơi ra tất sẽ bị dị nghị, La Vân Khỉ dặn Lưu Thành Vũ đi cắt cỏ, đan thêm nhiều rèm cỏ, đến khi dựng nhà kính thì phủ lên trên, người ngoài có nhìn cũng chẳng rõ đầu mối.

Lưu Thành Vũ vốn nhàn rỗi, lập tức đồng ý. Lý Thất còn đang dưỡng thương, La Vân Khỉ bảo y cứ yên tâm nghỉ thêm vài hôm.

Việc dựng nhà kính coi như đã định, nàng vội quay về trông cửa hàng, chờ Lý Thất khỏi là có thể khởi sự.

 

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Vừa đến cửa tiệm, lại gặp Tô Lê Nhi.

Nàng rụt rè đứng trước cửa, cúi đầu khẽ hỏi: “Tẩu tử, ban ngày ta có thể phụ giúp trong tiệm được không? Đợi gần đến giờ cơm ta sẽ về.”

La Vân Khỉ đoán chừng lại bị Vương Thúy Châu trách móc, bèn gật đầu: “Được thôi, tẩu ở một mình cũng buồn lắm.”

Loading...