Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Không Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng - Chương 121: Vô Ý Một Nụ Hôn, Hữu Ý Một Cảm Tình (2/2)

Cập nhật lúc: 2025-06-29 15:19:31
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Ly Nhi mặt thoáng ửng hồng, cúi đầu không nói.

Tối đến, La Vân Khỉ cũng mang về ít gia vị và nguyên liệu làm ma lạt thang, tiếc là không có cá viên hay gì khác, chỉ có rau thì hơi đơn điệu. Nàng cũng chẳng rõ Hàn Diệp rốt cuộc khi nào mới động tâm với nàng. Người ta thường bảo lòng nữ tử khó dò, nhưng xem ra lòng nam nhân cũng đâu dễ đoán.

Dùng xong bữa tối, La Vân Khỉ quyết định ghé qua Hàn Diệp, pha cho hắn một ấm trà nóng.

Thấy hắn ngồi thẳng lưng đọc sách, nàng không khỏi cảm thấy mỏi thay.

Chẳng trách người xưa ai cũng có tư thế đoan chính, nếu là nàng thì đã ngồi nghiêng ngả từ lâu rồi.

Nghe tiếng bước chân, Hàn Diệp quay đầu lại, ánh mắt lóe lên vui mừng:

“Nương tử, sao nàng lại đến đây?”

“Dĩ nhiên là đến xem chàng rồi, nếu chàng không hoan nghênh thì thiếp về cũng được.”

La Vân Khỉ làm bộ muốn rời đi, Hàn Diệp vội vàng đứng dậy, chắn ngay trước cửa:

“Nương tử tới, ta cầu còn không được, sao lại không hoan nghênh được chứ!”

Thấy hắn vội đến mức mặt đỏ bừng, La Vân Khỉ bật cười, dịu dàng trách yêu:

“Trêu chàng thôi. Thiếp pha cho chàng ấm trà, trời trở lạnh rồi, chàng nên uống chút trà nóng cho ấm người. Đừng đọc sách quá khuya, coi chừng tổn hại thân thể.”

Hàn Diệp kéo nàng đến ngồi bên cạnh, mắt nhìn nàng đầy sâu tình:

“Không sao cả, thời gian chẳng đợi người. Thoáng cái đã sang xuân, đề thi hội tất sẽ khó hơn thi hương rất nhiều, không thể lười nhác lấy một khắc.”

Thấy hắn chăm chỉ như vậy, La Vân Khỉ cảm thấy an lòng—quả là nam nhân có chí tiến thủ, xứng đáng làm nhân vật nam chính gương mẫu.

Nàng khẽ gật đầu:

“Đúng thế, nếu chàng đỗ kỳ thi hội, sẽ được diện thánh, con đường quan lộ cũng sẽ không còn xa nữa.”

Hàn Diệp nhẹ nhàng xoay người La Vân Khỉ, giọng trầm ấm thâm tình:

“Hàn mỗ hôm nay có được như vậy, đều nhờ phúc của nương tử. Ngày sau nếu có thể bước chân vào triều làm quan, nhất định sẽ vì nương tử mà cầu một tờ cáo mệnh, để cùng nàng hưởng phúc vinh hoa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-121-vo-y-mot-nu-hon-huu-y-mot-cam-tinh-22.html.]

Nghe lời chàng, lòng La Vân Khỉ chợt dâng lên nỗi xót xa khó tả. Nàng tự biết mình không có phúc phần làm cáo mệnh phu nhân, tất cả chẳng qua là vì người khác mà dệt mộng.

Nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười: “Được thôi, thiếp sẽ chờ cáo mệnh của chàng.”

“Ừm.” Hàn Diệp gật đầu chắc nịch. Khi cúi đầu, chàng chợt thấy túi hương treo nơi thắt lưng nàng, mùi hương thanh nhã, màu sắc lại rất hợp với nàng, không khỏi khen ngợi:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Hương thơm thật dễ chịu, màu sắc cũng rất hợp với nương tử.”

La Vân Khỉ vội nói: “Hôm nay Phương công tử mời thiếp cùng biểu muội của hắn dạo chợ, túi hương này là do Hoàng cô nương tặng.”

Sắc mặt Hàn Diệp thoáng trầm xuống, nhưng chỉ trong chốc lát đã trở lại bình thường:

“Ta từng gặp Hoàng cô nương ở Vĩnh Định thành, nàng ấy và Phương công tử quả thật rất xứng đôi.”

La Vân Khỉ mỉm cười: “Biểu ca biểu muội, quả là xứng đôi.”

Lời này khiến Hàn Diệp nhớ đến những điều Vương Thúy Châu nói hôm trước, trong mắt lại hiện lên vẻ u ám.

“Nương tử, nàng đừng suy nghĩ lung tung, ta và Lê Nhi…”

La Vân Khỉ ngẩng đầu: “Chàng đang nghĩ gì vậy? Thiếp nói đến Phương công tử, đâu có nói đến chàng. Hơn nữa, Lê Nhi chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”

Hàn Diệp thở phào nhẹ nhõm: “Nương tử nghĩ như vậy thì tốt rồi. Hàn mỗ xin thề trước trời đất, đời này kiếp này, lòng này chỉ có nương tử, nếu có hai lòng, trời tru đất diệt…”

La Vân Khỉ vội đưa tay bịt miệng chàng: “Thiếp hiểu mà, cũng không nghĩ nhiều. Những lời như vậy, sau này chàng không được nói nữa. Giờ cũng không còn sớm, thiếp không quấy rầy chàng đọc sách nữa.”

Nói rồi, nàng kiễng chân hôn nhẹ lên cằm Hàn Diệp, sau đó xoay người chạy ra ngoài.

Cảm giác mềm mại ấy khiến Hàn Diệp thoáng ngẩn người, đến khi tỉnh lại thì bóng dáng nàng đã khuất.

La Vân Khỉ trong lòng cũng rộn ràng, sợ Hàn Diệp đuổi theo ôm nàng trở lại. Khi về đến phòng các tiểu hài tử, mặt nàng vẫn còn ửng đỏ.

Lúc này, hệ thống bỗng vang lên âm thanh thông báo:

“Độ hảo cảm của nam chính tăng 10, vật phẩm ‘Nhựa trong’ đã lên kệ.”

“Độ hảo cảm của nam chính tăng 10, vật phẩm 'Dây mây' đã lên kệ.”

Loading...