Ba người dạo chợ mãi đến tận trưa, lúc này Hoàng Oanh Oanh mới lưu luyến không rời mà trở bước hồi phủ.
Tiểu tư theo hầu phía sau đã sớm bị treo đầy bao lớn bao nhỏ, trông thật không còn sức lực.
Phương Lộc Chi liếc mắt nhìn tiểu tư đã bước chẳng nổi, đột nhiên quay sang hỏi:
“La cô nương có điều gì muốn mua không?”
La Vân Khỉ ngoảnh đầu, mỉm cười đáp:
“Không, ta chẳng thiếu thứ gì cả.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Nụ cười rạng rỡ ấy khiến tim Phương Lộc Chi thoáng lỡ nhịp, hắn ngây ra một thoáng mới hồi thần nói:
“Nàng đã cùng Oanh Oanh dạo chơi lâu như vậy, ta thực thấy áy náy.”
Vừa nói, hắn vừa xoay người, bắt gặp ngay bên đường có sạp bán túi hương, liền chọn một đôi màu tử sắc mua xuống.
“Màu này rất hợp với váy của nàng, La cô nương chớ nên từ chối.”
Hoàng Oanh Oanh liếc nhìn, gật đầu cười tươi:
“Quả thật rất hợp a.”
Dứt lời, nàng liền cướp lấy túi thơm, nhét mạnh vào tay La Vân Khỉ.
“La tỷ tỷ, tỷ nhận đi, xem như là lời cảm tạ của muội. Tỷ có cửa hàng, vậy mà còn chịu cùng muội dạo phố, chứ biểu ca muội thì tuyệt chẳng chịu đi với muội lâu đến thế đâu.”
Hoàng Oanh Oanh đôi mắt trong veo, nhìn La Vân Khỉ đầy ngây thơ thiện ý.
La Vân Khỉ thoáng chốc đã đem lòng yêu thích tiểu nha đầu này, thoải mái đón lấy htúi thơm, mỉm cười đáp:
“Được rồi, vậy ta nhận. Lát nữa ta cũng sẽ tặng lại hai người chút gì đó.”
Phương Lộc Chi liền hỏi:
“La cô nương lại có thêm gia vị làm ma lạt thang rồi sao?”
La Vân Khỉ mím môi cười nhẹ:
“Công tử đoán đúng rồi, hai hôm trước ta lại nhập thêm một ít.”
Hoàng Oanh Oanh lập tức tò mò hỏi:
“Ma lạt thang là cái gì vậy?”
Phương Lộc Chi phe phẩy quạt, mắt lấp lánh hứng khởi:
“Là món cực kỳ ngon, ngon đến mức ăn rồi quên luôn cả tên mình đó.”
Hoàng Oanh Oanh chu môi, rồi quay sang La Vân Khỉ:
“La tỷ tỷ, thật sự ngon đến vậy sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-121-vo-y-mot-nu-hon-huu-y-mot-cam-tinh-12.html.]
La Vân Khỉ đáp lại bằng ánh nhìn ôn nhu:
“Muội có thể nếm thử mà.”
Trong lúc chuyện trò, mấy người đã về đến cửa tiệm. Tô Ly Nhi đang bận rộn bán hàng, động tác thuần thục vô cùng.
La Vân Khỉ chào nàng một tiếng, rồi vào hậu viện, lấy ra ít gia vị làm ma lạt thang, cùng một khối lớn lẩu cay, tương mè, lại thêm khoai và ít rau tươi, tất cả giao cho Phương Lộc Chi.
Phương công tử giao hết cho tiểu tư, rồi hơi cúi người, chắp tay:
“Đa tạ La cô nương.”
“Khách khí rồi.”
Hoàng Oanh Oanh chạy đến ngửi thử trong bát đựng gia vị, không khỏi tán thưởng:
“Thơm quá đi mất, biểu ca, chúng ta mau về nấu thử đi!”
Nói đoạn vẫy tay chào La Vân Khỉ, rồi kéo tay Phương Lộc Chi rảo bước rời đi.
La Vân Khỉ tay nắm htúi thơm, nhìn bóng lưng hai người, khẽ cười—có lẽ tiểu nha đầu Hoàng Oanh chính là vị hôn thê của Phương công tử, hai người này thật là xứng đôi.
“Tẩu tử mệt rồi sao?”
Tô Ly Nhi rất biết ý, đỡ nàng ngồi xuống ghế, nửa quỳ trước mặt mà xoa bóp đôi chân cho nàng.
La Vân Khỉ vội vàng ngăn lại:
“Ta không yếu đến thế, muội cũng bận cả buổi rồi, nghỉ chút đi.”
“Bán hàng chẳng cực khổ gì, so với việc nặng nhọc ở nhà còn nhẹ hơn nhiều.”
Không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt Tô Ly Nhi bỗng đỏ hoe.
“Sao vậy?” La Vân Khỉ cúi đầu hỏi nhỏ.
“Không có gì…” Tô Ly Nhi hít mũi, nói:
“Tẩu tử và biểu ca đối với muội còn tốt hơn cả mẫu thân ruột, muội chỉ là xúc động chút thôi.”
Nghĩ đến bộ dạng không biết lý lẽ của Vương Thúy Châu, La Vân Khỉ không khỏi cảm thương Tô Ly Nhi.
Nàng đưa tay xoa đầu tiểu cô nương, dịu dàng an ủi:
“Đừng nghĩ nhiều, vài năm nữa muội xuất giá, khi ấy chẳng ai có thể quản muội nữa đâu.”
Tô Ly Nhi gật đầu, rồi lại nói:
“Muội không muốn lấy chồng, muội chỉ muốn mãi mãi đi theo biểu ca và tẩu tử thôi.”
La Vân Khỉ mím cười:
“Đừng nói lời ngốc nghếch. Nếu thật gặp được người mình thích, muội sẽ chẳng còn nghĩ như vậy nữa đâu.”