Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Không Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng - Chương 120: Tâm tư của Phương Lộc Chi (1/2)

Cập nhật lúc: 2025-06-28 15:20:29
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hàn Diệp nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu La Vân Khỉ, ôn nhu nói:

“Phu nhân, chúng ta về thôi, nơi đây gió lớn, cẩn thận kẻo nàng nhiễm phong hàn.”

La Vân Khỉ khúc khích cười, nép vào lòng chàng:

“Thiếp lại chẳng phải người bằng giấy, sao mà yếu đuối đến thế được.”

Hàn Diệp lập tức siết chặt vòng tay, tựa như sợ nàng thật sự bị gió thổi bay, lòng lại dâng lên nỗi áy náy, nhẹ giọng nói:

“Nhị di nương đột nhiên xuất hiện, khiến nàng chịu uất ức. Nếu ta đỗ được công danh, sẽ đưa ít ngân lượng, khuyên họ rời đi.”

La Vân Khỉ khẽ nhún vai:

“Cũng không cần thiết. Chỉ cần bà ta không làm loạn, thì thêm một miệng ăn cũng chẳng tính là gì, nhà ta cũng đâu thiếu mấy hạt gạo. Nhưng nếu còn vô lý như lần đó, thiếp sẽ không khách khí. Khi ấy, chàng chớ có trách ta.”

Hàn Diệp cụp mắt nhìn nàng, thanh âm nhu hòa:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Ta sao trách được nàng? Thực ra, tình thân giữa ta và nhị di nương đã đoạn từ ngày mẫu thân mất. Chỉ là vẫn còn huyết mạch ràng buộc, nay nàng tìm đến, ta cũng khó lòng cự tuyệt.”

La Vân Khỉ mỉm cười:

“Thiếp hiểu. Nếu là người thân bên ngoại thiếp đến, thiếp cũng chẳng thể nào đuổi người ra đường. Dù sao nhà cửa đủ rộng, tạm thời cứ ở vậy đi.”

Nhìn tiểu tức phụ thấu tình đạt lý, lòng Hàn Diệp ấm hẳn. Hắn ghé sát tai nàng, nửa thật nửa oán than:

“Chỉ là người đông thì nàng càng ít gần ta hơn. Ta với nàng danh phận phu thê, cớ sao nàng lại để ta một mình trơ trọi, không biết ta còn phải thủ phòng không đến bao giờ nữa?”

Hơi thở ấm nóng phả lên cổ khiến La Vân Khỉ cảm thấy ngứa ngáy, bật cười thành tiếng.

Nàng đưa tay đẩy Hàn Diệp ra:

“Sách chẳng nói ‘trong sách có mỹ nhân’ sao? Chàng tìm ta làm gì nữa?”

“Gì cũng không tốt bằng nàng, ta chỉ muốn có nàng thôi.”

Hàn Diệp vươn tay kéo cổ tay nàng lại, đem nàng ôm vào lòng lần nữa.

Nhìn gương mặt tuấn tú kia mỗi lúc một áp sát, La Vân Khỉ thoáng có chút bối rối. Vừa hay thấy phía đối diện có một tiểu mục đồng dắt trâu đi qua, nàng vội đẩy Hàn Diệp ra.

“Chớ hồ nháo, có người kìa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-120-tam-tu-cua-phuong-loc-chi-12.html.]

Hàn Diệp ngoảnh đầu lại, quả nhiên thấy tiểu đồng, mặt liền đỏ ửng.

Hắn ho khan một tiếng, nghiêm trang nói:

“Chúng ta đi thôi.”

Trông thấy hắn khoanh tay sau lưng, làm ra vẻ đạo mạo, La Vân Khỉ không nhịn được lại cười, hai người một trước một sau trở về trấn.

“Chàng về đọc sách đi, thiếp mở cửa hàng. Tối muốn ăn gì, thiếp đem về.”

Hàn Diệp dừng bước:

“Ta sao cũng được, có gì ăn nấy là tốt rồi.”

Vừa nói, hai người đã đến trước cửa tiệm, chợt thấy Tô Lê Nhi đang đứng ở cửa, tay vo góc áo, sắc mặt u sầu.

Thấy Hàn Diệp và La Vân Khỉ cùng đến, đôi mắt Tô Lê Nhi lập tức đỏ hoe.

La Vân Khỉ lấy làm lạ, bước đến hỏi:

“Lê Nhi, muội làm sao vậy?”

Tô Lê Nhi hít hít mũi, đáp:

“Nương ta lại nói mấy lời khó nghe, ta không muốn nghe nữa nên chạy ra tìm tẩu.”

Nghĩ đến cái miệng độc địa của Vương Thúy Châu, La Vân Khỉ cũng thấy phiền, liền nói:

“Thôi thì muội ở tiệm với ta, tối về cùng nhau.”

Tô Lê Nhi lập tức gật đầu:

“Tạ tẩu tử!”

Hàn Diệp liếc nhìn La Vân Khỉ, ngầm hỏi Tô Lê Nhi ở đây có làm phiền nàng không. La Vân Khỉ khẽ lắc đầu, rồi đưa cho Hàn Diệp ít thịt cá, bảo chàng mang về trước.

Sau khi Hàn Diệp rời đi, La Vân Khỉ để Tô Lê Nhi trông coi phía trước, còn mình lui vào hậu viện, lấy ra mớ hàng hóa đã chuẩn bị. Nhân lúc rảnh rỗi, nàng mở không gian ra, mang hết hạt giống ra ngoài, dùng giấy dầu bọc kỹ lại, viết tên từng loại bằng bút lông, chỉ đợi ngày là có thể trồng trọt.

Chẳng chừng thật sự có thể thành hiện thực giấc mộng làm thương nhân rau củ của nàng.

Chỉ tiếc bạc lại vơi mất mấy trăm đồng, xem ra nàng đúng là chẳng phải người biết giữ của.

La Vân Khỉ thở dài một hơi rồi quay lại tiền viện.

Loading...