Tô Lê Nhi lí nhí đáp:
“Có gì mà không thành. So với việc người cứ suốt ngày gây chuyện, để rồi bị người ta đuổi ra khỏi nhà, chi bằng an phận thủ thường mà sống. Con thấy tiệm kia thịt cá, rau gạo đều có đủ, thế nào cũng không lo đói.”
Vương Thúy Châu lập tức mắng:
“Vô dụng! Mới được ăn với uống vài bữa mà đã bị nó thu phục rồi? Ngươi không thấy Hàn Diệp không chịu làm tiểu lại nữa à? Hắn còn muốn tiếp tục đi thi, nếu đỗ được hội thí, liền có thể làm đại quan. Đến lúc đó, cái gì mà chẳng có?”
Tô Lê Nhi cúi đầu nhỏ giọng nói:
“Nhưng cũng phải đỗ rồi mới nói được chứ. Bây giờ không phải vẫn phải dựa vào La Vân Khỉ đó sao? Mẫu thân, người nghe con một lần đi, những ngày này cứ yên tĩnh một chút. Nếu biểu ca thực sự đỗ công danh, đến khi đó người muốn làm gì cũng chưa muộn.”
Vương Thúy Châu hừ một tiếng:
“Thế cũng không được! Phải tìm cách tống cổ La Vân Khỉ đi, tiệm kia phải nằm trong tay chúng ta mới chắc. Đến khi Hàn Diệp làm quan, người đầu tiên hắn cưới sẽ là ngươi!”
Tô Lê Nhi liếc bà ta một cái, trong giọng mang theo vài phần giễu cợt:
“Chẳng hay mẫu thân đã có diệu kế gì không?”
Nghĩ đến cảnh Hàn Diệp và La Vân Khỉ thân mật không rời, Vương Thúy Châu bèn nhổ phì một ngụm:
“Tạm thời thì... vẫn chưa có.”
Tô Lê Nhi cười khẩy, lời lẽ đầy châm chọc:
“Vậy chẳng phải xong rồi sao? Đã không có biện pháp, thì chúng ta cứ ngoan ngoãn mà ở lại đi. Nếu lúc này chọc giận La Vân Khỉ, biểu ca chưa chắc đã đứng về phía chúng ta đâu.”
Nghĩ đến đủ mọi cách Hàn Diệp bảo vệ La Vân Khỉ, Vương Thúy Châu nhất thời cũng không nói thêm lời nào.
Phía La Vân Khỉ, nàng đã lấy bạc ra, bảo Hàn Diệp ngày mai theo mình đến viết văn khế, để chính thức định đoạt mảnh đất ấy.
Sáng hôm sau, phu thê hai người tìm đến địa bảo, theo như giá đã thương lượng từ hôm qua, mua đứt hai khoảnh ruộng kia, cầm trên tay địa khế, La Vân Khỉ trong lòng không khỏi hân hoan.
“Hàn Diệp, chàng theo thiếp đi xem một lượt đi.”
Hàn Diệp ánh mắt đầy cưng chiều, nhìn nàng mà nói:
“Phu nhân đã dặn, tiểu sinh há dám trái lời?”
La Vân Khỉ bật cười, liếc chàng một cái. Dù khuôn mặt chẳng son phấn điểm tô, vẫn toát lên một nét quyến rũ khó bề miêu tả.
Hàn Diệp trong lòng khẽ rung động, bất giác lại dâng lên ý nghĩ muốn ôm nàng vào lòng mà cưng nựng một phen. La Vân Khỉ dường như nhận ra, cười khúc khích rồi chạy đi trước.
Chớp mắt đã đến ruộng đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-119-mua-dat-khai-khan-mot-nghiep-moi-bat-dau-22.html.]
Lúc này đã gần cuối thu, tiết trời se lạnh.
Gió lớn cuốn tà váy của La Vân Khỉ bay phấp phới, cũng làm mái tóc đen nhánh của nàng rối tung.
Hàn Diệp đứng phía sau, vươn tay chắn gió cho nàng, nhẹ nhàng giúp nàng vuốt lại tóc mai. Trong lúc ấy, ánh mắt vô tình dừng lại trên chiếc trâm gỗ đã được mài bóng loáng.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn bỗng nảy sinh một ý nghĩ — hay là thôi không thi cử nữa. Nếu có thể tìm một chức quan nhỏ ở huyện thành, La Vân Khỉ cũng chẳng cần phải vất vả như bây giờ.
Cảm nhận được đầu ngón tay Hàn Diệp khẽ khựng lại, La Vân Khỉ quay đầu hỏi:
“Chàng đang nghĩ gì đó?”
Hàn Diệp khẽ tránh ánh mắt nàng:
“Không có gì cả.”
La Vân Khỉ lập tức xoay người, híp mắt nhìn chàng:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Có phải lại đang tính mưu ma chước quỷ gì không?”
Hàn Diệp khẽ nhếch khóe môi:
“Ta nào dám sinh ý xấu với phu nhân? Chỉ là đang nghĩ, dù có tham gia điện thí, mục đích cùng lắm cũng là để nuôi gia đình, vậy khác gì bây giờ ta đi làm tiểu lại đâu?”
La Vân Khỉ tức thì chau mày:
“Sao chàng lại nghĩ như thế? Chẳng lẽ làm quan chỉ để kiếm cơm áo? Làm quan chẳng lẽ không nên ‘vì trời đất lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì vạn thế khai thái bình’ sao? Nếu ai nấy đều nghĩ như chàng, vậy chẳng phải thiên hạ loạn rồi sao? Quan lại nếu ai cũng vơ vét riêng tư, thì còn ai lo cho lê dân trăm họ nữa?”
Lời nàng không cao giọng, cũng chẳng dữ dội, thế nhưng lại như tiếng chuông lớn vang vọng trong lòng Hàn Diệp, khiến hắn toàn thân chấn động, liền cúi đầu đầy hổ thẹn, khom lưng thi lễ thật sâu:
“Lời phu nhân như nước cam lồ tưới lòng ngu dốt, Hàn Diệp xin ghi nhớ. Từ nay về sau, nhất định lấy chữ ‘dân sinh’ làm gốc, quyết không dám để lộ chút suy nghĩ thiển cận nữa.”
La Vân Khỉ đỡ hắn dậy, ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, mỉm cười dịu dàng:
“Thiếp biết chàng là lo cho ta, nhưng ta lại chẳng thấy cực khổ. Trái lại, ta còn cảm thấy tự hào lắm. Đưa được một kẻ áo vải tiến bước lên Kim Loan điện, thiên hạ này, có mấy nữ nhân làm được điều đó chứ?”
Thấy nàng có chí khí lớn lao như vậy, Hàn Diệp càng thêm phấn khởi, hăng hái đáp lời:
“Vậy thì phải để phu nhân chịu khổ thêm nửa năm nữa. Nếu Hàn Diệp không đỗ Trạng nguyên, nguyện lấy cái c.h.ế.t mà...”
Chưa kịp nói hết câu, La Vân Khỉ đã đưa tay che miệng hắn, không vui nói:
“Không cho phép nói bậy.”
Hàn Diệp khẽ nắm lấy ba ngón tay nàng, đặt lên môi hôn nhẹ một cái, rồi kéo nàng vào lòng, ôm lấy như ôm trân bảo.
Hắn nhất định phải đứng nơi triều đình, vì trời đất lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì vạn thế khai thái bình!