“Tần tẩu tử, có ở trong đó không?”
Tần Tỏa Trụ đang xẻ thịt, vừa trông thấy La Vân Khỉ bước đến, liền nở nụ cười nịnh nọt, vội vàng ra đón.
Từ sau lần bị nàng bắt lên quan phủ nhốt một đêm, hắn đã sợ đến hồn phi phách tán, từ đó trở đi nào dám trêu chọc vị tiểu nương tử này nữa.
“Có có! Ta đi gọi ngay cho nàng ấy.”
La Vân Khỉ vốn là người hiểu lý lẽ, ai nhún nàng một thước, nàng sẽ trả lại một trượng. Nàng đưa tay đặt quả dưa hấu xanh biếc lên bàn.
“Là đồ ta mang đến, cho tiểu hài nhà huynh mang về ăn giải nhiệt.”
Tần Tỏa Trụ liền cười toe toét:
“Thế này thật ngại quá, làm sao ta dám nhận đồ của muội?”
Vừa nói xong đã cất tiếng gọi vào trong:
“Tống Quế Phương, mau ra đây, muội tử La gia tìm nàng kìa!”
Lúc này La Vân Khỉ mới biết thê tử của Tần Tỏa Trụ tên là Tống Quế Phương. Chẳng bao lâu sau, nàng ta cũng bước ra, vừa thấy La Vân Khỉ mang theo dưa hấu, liền cười tít mắt không thấy tổ quốc.
“La muội tử à, tìm ta có chuyện gì vậy?”
La Vân Khỉ cười đáp:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Có chút việc muốn hỏi thăm. Ta định tìm hiểu cách mua đất ở quanh đây. Lâu nay vẫn phải mua rau của người ta, tốn không ít bạc, ta tính sau này tự mình canh tác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-119-mua-dat-khai-khan-mot-nghiep-moi-bat-dau-12.html.]
Tống Quế Phương gật đầu:
“Muội nói có lý. Ở đây đất đai cũng không đến nỗi đắt. Nếu thật sự muốn mua, ta dẫn muội đi hỏi địa bảo dò xét xem sao.”
“Vậy thì làm phiền Tần tẩu tử rồi.”
“Nói gì thế, hai ta là người một nhà, khách sáo chi cho mệt.”
Giờ phút này, Tống Quế Phương chẳng khác nào tỷ muội giao hảo đã lâu với La Vân Khỉ, dặn dò phu quân vài câu rồi liền dẫn nàng đi ngay.
Một canh giờ sau, La Vân Khỉ đã chọn được hai khoảnh đất, chỉ là trong người không mang đủ ngân lượng, lại còn cần viết văn khế, nên đành hẹn trước miệng. Tống Quế Phương cũng rất có tâm, đi theo nàng chọn đất, cò kè mặc cả không ngừng. La Vân Khỉ cũng không để nàng chịu thiệt, sau khi quay về tiệm liền biếu cho nửa vò dầu đậu và một ít rau, khiến Tống Quế Phương cười đến mức suýt không khép nổi miệng.
La Vân Khỉ cũng mừng rỡ trong lòng. Bao lâu nay nàng vẫn dựa vào siêu thị của bản thân, dù hàng hóa ngày càng phong phú, sử dụng cũng chẳng quá bị hạn chế, song trong lòng nàng vẫn luôn canh cánh một nỗi lo.
Nhất là mỗi lần hảo cảm tụt giảm, nàng lại thấy bất an. Nhỡ đâu một ngày kia vì chuyện gì lớn mà cùng Hàn Diệp trở mặt, thì cái siêu thị kia chỉ sợ đến cọng lông cũng chẳng giữ được.
Vẫn là mấy thứ hữu hình hữu chất này mới khiến người ta vững dạ. Dù ở bất kỳ thời đại nào, chẳng ai chê tiền nhiều mà cắn tay. Mà La Vân Khỉ sống lại một đời, tâm nguyện lớn nhất chính là làm một quý phụ không lo ăn mặc, hưởng vinh hoa phú quý.
Tối đó, nàng đem chuyện mua đất kể lại cho Hàn Diệp nghe. Hàn Diệp dĩ nhiên không phản đối, chỉ lo nàng quá vất vả. Biết được võ quán đã đóng cửa, La Vân Khỉ định để Lý Thất và Lưu Thành Vũ giúp mình trồng trọt, lúc ấy Hàn Diệp mới yên tâm.
Hai người vừa bước ra khỏi phòng thì cơm chiều đã được Tô Lê Nhi chuẩn bị sẵn.
Vương Thúy Châu vẫn giữ dáng vẻ kênh kiệu, ngồi vào vị trí chính giữa, nhưng hôm nay lại không như thường lệ mà buông lời chê bai, khiến La Vân Khỉ cũng cảm thấy có phần kinh ngạc.
Có điều, dù sao bà ta cũng là khách, La Vân Khỉ cũng chẳng tiện để Tô Lê Nhi làm hết mọi việc, liền tranh lấy phần rửa bát.
Sau khi Tô Lê Nhi cảm tạ xong, liền trở về phòng. Vương Thúy Châu trừng mắt liếc sang nói:
“Cái chủ ý kia của ngươi, liệu có thành không?”